Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

5: Mạng Của Ba Người Nhà Tôi Chuyện Nhỏ Sao


trước sau


“Ông đoán xem?”
Diệp Bắc Minh cười châm chọc, cuối cùng Triệu Nhị Thần cũng nếm trải được cảm giác sợ hãi rồi.

Anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, nhảy vào trong sông lớn suýt mất mạng, may mà có Lục sư tỷ cứu.

Nếu không chắc chắn sẽ không có Diệp Bắc Minh của ngày hôm nay!
“Nói đi, là ai bảo ông đuổi giết tôi?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Triệu Nhị Thần, thề nhất định phải tìm thấy hung thủ năm đó.

Anh biết những người tiến vào nhà họ Diệp trước đây không phải người nhà họ Triệu.

Những người đó là võ giả, đều là võ giả cấp Thiên trở lên.

“Tôi… Tôi không biết”, sâu trong mắt Triệu Nhị Thần thoáng lộ vẻ sợ hãi.

Chắc chắn là ông ta biết!
Nhưng ông ta không dám nói.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhà họ Triệu là sĩ tộc ở Giang Nam, truyền thừa hơn trăm năm.

Ngay cả Triệu Nhị Thần cũng không dám nói thì e rằng lai lịch không nhỏ.


“Nếu không nói thì ông chết luôn đi”, Diệp Bắc Minh lười nhiều lời, nếu anh đã trở lại, thì chắc chắn anh có thể tìm thấy kẻ đầu sỏ giết người.

“Đợi đã!”
Một ông lão đột nhiên ngăn cản Diệp Bắc Minh.

“Ông có chuyện gì à?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về phía ông lão mặc đồ thời Đường trước mắt.

“Tôi tên Đường Kính, người đứng đầu nhà họ Đường ở Giang Nam, đại diện vua Giang Nam, cậu muốn tuỳ ý giết người ở nơi này, có phải là không coi vua Giang Nam ra gì không?”, Đường Kính lạnh lùng nói.

“Vua Giang Nam thì sao, dù ông ta có đích thân đến đây, tôi muốn giết người, ông ta có thể làm gì được chứ?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười.

“Shhh!”
Xung quanh lại vang lên tiếng hít sâu, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức cảm thấy sởn gai óc.

Đây là vua Giang Nam, quản lý toàn bộ Giang Nam, có một trăm nghìn cấm quân bảo vệ, cũng không phải là trò đùa.

Diệp Bắc Minh điên rồi sao?
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai kích động đến mức không ngừng run rẩy.

Cô thầm nghĩ: ‘Đây là người đàn ông của mình, đây là người đàn ông mà mình muốn! Thật bá đạo, thật oai phong, dù bây giờ mình có chết cùng anh ấy cũng đáng’.

Hai vợ chồng Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà cũng vô cùng rung động.

‘Năm năm qua, rốt cuộc Bắc Minh đã trải qua những gì? Sao thằng bé dám…’, hai vợ chồng không hẹn mà cùng nghĩ.

“Cậu nói gì cơ?”
Đường Kính cũng sửng sốt đến mức trợn mắt há mồm, sau đó mới lấy lại tinh thần, thẹn quá hoá giận nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không? Nơi này là Giang Nam, vua Giang Nam chính là ông trời! Nếu cậu ở Giang Nam thì phải tuân theo quy tắc của vua Giang Nam”.

“Tôi đã nói rồi, vua Giang Nam có đến cũng không quản lý được tôi, cút!”, Diệp Bắc Minh thẳng thừng ra tay, vung một cái tát từ xa.

“Chát…!”
Đường Kính bay ra ngoài như một con chó chết, nằm im bất động dưới đất.

“Ha ha ha ha, đúng là to gan, dám bất kính với cả vua Giang Nam? Chàng trai trẻ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Ở khu vực Giang Nam này, là rồng cũng phải cuộn, là hổ cũng phải nằm!”
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên.

Sau đó, một người đàn ông mặc chiến bào bước vào đại sảnh khách sạn một cách hiên ngang.


“Anh

Hắc Hổ!”
Thấy người này, Triệu Nhị Thần vô cùng vui mừng, cảm giác sợ hãi thoáng chốc biến mất.

“Tổng chỉ huy của ba nghìn Hắc Hổ Vệ - Trương Hắc Hổ!”
“Sao ông ta lại đến đây?”, mấy nhân vật lớn ở xung quanh thấy người này đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Dưới trướng vua Giang Nam có một trăm nghìn cấm quân, hơn ba nghìn người tạo thành một “Vệ”, tổng cộng có ba mươi vị tổng chỉ huy.

Trương Hắc Hổ chính là một trong số đó, ông ta quyền thế ngút trời, tửu sắc hay làm ăn cũng đều dính dáng vào.

Toàn bộ Giang Nam không một ai dám động vào người này, Triệu Nhị Thần và Trương Hắc Hổ là anh em kết nghĩa.

“Anh cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”, Trương Hắc Hổ sải bước tiến lên, mang theo khí thế của người thống lĩnh, ba nghìn Hắc Hổ Vệ xông vào trong đại sảnh khách sạn, vô cùng hùng hổ, khí thế đáng sợ bao phủ, khiến tất cả mọi người đều tái mặt.

“Anh Bắc Minh!”
Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng, cô nắm chặt tay mẹ ở bên cạnh.

Chu Thiên Hạo cũng thầm thấy căng thẳng, chuyện này đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát được rồi.

“Vua Giang Nam muốn xen vào chuyện này ư?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cất lời, anh nhìn về phía Trương Hắc Hổ.

“Ha ha ha”.

Trương Hắc hổ cười to, tiếng cười vang vọng trong đại sảnh khách sạn, khẽ giễu cợt: “Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ cậu là ai, chuyện nhỏ thế này, vua Giang Nam bận rộn như thế có thời gian quan tâm sao?”
“Mạng của ba người nhà họ Diệp tôi là chuyện nhỏ à?”, Diệp Bắc Minh tỏ vẻ thất vọng, một cơn giận dâng lên tới đỉnh đầu.

“Ha”.


Trương Hắc Hổ tỏ vẻ coi thường, coi mạng người như cỏ rác: “Cậu nghĩ nó là chuyện lớn à?”
“Ha ha ha ha ha!”
Nghe thấy câu này, Diệp Bắc Minh giận quá hoá cười, trong mắt những người có chút quyền lực này, người nhà mà anh quan tâm lại chẳng là gì đáng để tâm.

“Nếu đã thế thì hôm nay, những kẻ quyền quý như các người hãy chôn theo ba mẹ và anh cả của tôi đi!”
“Đúng là trò hề, bắt cậu ta lại!”
Trương Hắc Hổ lạnh lùng ra lệnh.

“Bịch bịch…”, Mười Hắc Hổ Vệ đi về phía Diệp Bắc Minh, hơn hai nghìn chín trăm người còn lại thì đứng im không di chuyển.

Đối phó với một Diệp Bắc Minh, mười Hắc Hổ Vệ chắc chắn đủ rồi.

Phải biết rằng, mười Hắc Hổ Vệ này đều là võ giả cấp Hoàng!
Tuy võ giả cấp Hoàng có thực lực thấp nhất, nhưng cũng là võ giả.

“Ầm! Bịch! Bốp!”
Diệp Bắc Minh tựa như gió lốc, chỉ vừa mới ra tay, mười Hắc Hổ Vệ còn chưa đến gần anh đã ngã lăn quay ra đất, bị đánh tan tác.

“Hửm?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện