Chương 510
Võ Vương mười bảy người.
Vì vậy, trên thân kiếm màu xanh bao phủ một tầng huyết khí nhàn nhạt.
Diệp Bắc Minh phất tay.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Chỉ dài bằng một nữa kiếm thường.
Hơn nữa còn gãy.
Một con rồng đứt thân quấn quanh kiếm gãy.
Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Kiếm Đoạn Long!”
Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn kiếm Đoạn Long thật kỹ.
Ông ta thân là Tông Sư đúc kiếm, nhưng lại không nhìn ra tài liệu về kiếm Đoạn Long.
Thôi được!
Giết Diệp Bắc Minh, mình có thể từ từ nghiên cứu.
“Giết!”
Vương Trường Sinh khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm Thái Hòa!
Soạt!
Giơ tay chém ra một đường kiếm khí ẩn chứa kiếm ý!
Tiếng không khí bị cắt rời truyền đến.
Dù cách ba mươi mấy mét, một vài hoa cỏ gần đó trong nháy mắt bị kiếm khí chặn ngang chém đứt.
Diệp Bắc Minh cũng giơ lên một kiếm.
Kiếm Đoạn Long keng một tiếng, mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm, cùng chém ra một đường kiếm khí!
Hai đường kiếm khí đụng chạm, nổ vang trong không khí.
Vương Trường Sinh thở dài nói: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!”
“Chỉ tiếc đã đứt”.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Kiếm gãy vẫn có thể giết ông”.
Vương Trường Sinh bật
“Vương Trường Sinh tôi 16 tuổi đã thành danh, cách nay đã 84 năm, cậu lấy cái gì để giết tôi?”
Ông ta giẫm một cái, hóa thành tàn ảnh, đánh về phía Diệp Bắc Minh.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm khí tung hoành!
Mỗi một kiếm đều mang theo kiếm ý khủng khiếp!
Diệp Bắc Minh cũng không hoảng hốt, anh ung dung chống đỡ.
Tay cầm kiếm Đoạn Long, liền một hơi chém ra chín kiếm!
Mỗi một kiếm vừa vặn phá hỏng kiếm khí của Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh kinh hãi, không dám tin nói: “Không thể nào, làm sao cậu có thể phá kiếm pháp Trường Sinh của tôi?”
“Trong thiên hạ, chỉ có Kiếm Hoàng Lý Kiếm Trần ở Thục Trung có thể so tài cao thấp với lão phu. Nhưng dù là Lý Kiếm Trần cũng không thể phá vỡ kiếm pháp Trường Sinh của lão phu được”.