Chương 562
Từng cây kim châm bắn ra.
Cắm vào tử huyệt của Tiêu Tuệ!
Cơ thể của Tiêu Tuệ cứng đờ, ngã thẳng xuống.
Chết!
Diệp Bắc Minh giống như nghiền chết một con kiến, không có chút cảm xúc.
Cúi đầu nhìn sang Lý Gia Hinh.
Lý Gia Hinh mặt đỏ như hoa đào, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Hai tay quờ quạng tóm lung tung.
Diệp Bắc Minh lấy đi gấu bông mà cô ta đang ôm.
Lý Gia Hinh lập tức ngồi bật dậy, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Cơ thể run rẩy, không ngừng ngọ nguậy.
Dường như trên người có hàng chục ngàn con kiến đang bò!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh trong veo, không hề có chút suy nghĩ khác.
Anh nhanh chóng động ngón tay.
Bắn kim châm, cắm vào huyệt đạo của Lý Gia Hinh.
Năm phút sau.
Lý Gia Hinh tỉnh lại, thấy quần áo mình xộc xệch, rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh: “Tôi… tôi bị Tiêu Dịch làm nhục rồi ư?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi đến vẫn kịp lúc, cô không sao”.
Lý Gia Hinh thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt cảm kích.
Liền sau đó.
Cô ta lại
“Chết rồi”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.
Đồng tử của Lý Gia Hinh giãn to: “Cái gì?”
“Tiêu Dịch chết rồi? Anh đã giết anh ta?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Ngoài Tiêu Dịch, còn có đồng đội nữ của hắn ta nữa”.
Lý Gia Hinh soạt một cái đứng bật dậy, lấy điện thoại ra: “A lô, chuẩn bị cho tôi vé máy bay ra nước ngoài ngay lập tức”.
“Luôn bây giờ, ngay lập tức!”
“Đúng, phải nhanh, càng nhanh càng tốt”.
Sau đó cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, bây giờ anh ra sân bay ngay, ra thẳng nước ngoài đi”.
“Tiêu Dịch và Tiêu Tuệ là người của gia tộc cổ võ, nhà họ Tiêu biết chuyện này sẽ không tha cho anh đâu”.
“Anh là võ giả, chắc là biết gia tộc cổ võ nghĩa là gì!”
“Bây giờ anh đi luôn thì vẫn còn kịp”.