“Đúng là to gan!”
“Nó xem hiệp hội võ đạo là không khí à?”
“Diệp Bắc Minh này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp dữ mà!”
“Nghe nói nó ở Giang Nam coi trời bằng vung, tôi còn tưởng nói quá, không ngờ là thật!”
“Lớp trẻ ngày càng giỏi ha!”
Rất nhiều người giàu có đến suối nước nóng Cực Lạc để tiêu tiền đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Khiến bầu không khí xôn xao hẳn lên!
Mã Lập Quốc cùng với thành viên hiệp hội võ đạo nhìn thấy cảnh tượng đó thì suýt chút nữa tức chết tươi!
Một đám đen mặt, nghiến răng nghiến lợi!
Bọn họ ở Giang Bắc này có thể lấy thúng úp voi!
Bình thường lời họ nói, không có người nào dám phản bác.
Hôm nay rõ ràng bọn họ đã ra mặt bảo vệ Saito Asuka, thế mà Diệp Bắc Minh vẫn hành hung người ta trước mặt họ?
“Diệp Bắc Minh, cậu chán sống rồi!”, Mã Lập Quốc tức giận, ông ta đi tới, từng bước chân khiến mặt đất ầm ầm rung động!
Nội lực mạnh mẽ khiến mặt đất quanh người ông ta cũng chấn động!
Một luồng khí trắng đã xé rách toàn bộ áo!
Cơ bắp hở ra!
Vạm vỡ hữu lực!
Một đấm như viên đạn lao nhanh về phía ngực Diệp Bắc Minh!
“Rầm!”
Một âm thanh trầm đục, Diệp Bắc Minh mạnh mẽ tung đấm.
Va chạm với nắm đấm của Mã Lập Quốc!
Bịch bịch bịch!
Diệp Bắc Minh vẫn đứng đó, thờ ơ.
Mã Lập Quốc lại lùi về phía sau bảy bước!
Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt ra một chữ: “Cút!”
“Sao lại như thế?”
Tiếng hét đầy kinh hãi!
Đám nhà giàu kia cũng sợ ngây người.
Kia chính là Mã Lập Quốc, phó hội trưởng hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam! Thực lực võ đạo của ông ta ở hành tỉnh Đông Nam có thể nằm trong top 20.
Diệp Bắc Minh so với ông ta một đấm, lại không hề rơi xuống thế hạ phong!
Hơn nữa!
Còn đánh lùi Mã Lập Quốc?
Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà!
Thanh niên năm năm trước tan cửa nát nhà có thực lực mạnh mẽ như thế ư?
“Ranh con này?”
“Sao lại như thế được?”
Đám thành viên của hiệp hội võ đạo cũng khá sửng sốt.
“Ông Tống, tại sao thực lực của thằng ranh đó lại có thể mạnh tới vậy?”, một người đàn ông trung niên hỏi.
Ông Tống tính tình khá nóng nảy bình tĩnh nói: “Kẻ này, không đơn giản!”
“Nhưng thực lực của nó có lẽ không bằng Mã Lập Quốc”.
“Một đấm lúc nãy nó dùng xảo kình!”
“Xảo kình?”
Người trong hiệp hội võ đạo thoáng suy ngẫm.
“Cậu!”
Mã Lập Quốc vô cùng khiếp sợ, ông ta chỉ cảm thấy cổ tay mình đang run lên.
Nắm đấm hơi đau!
Trước mặt nhiều người như thế, ông ta lại bị một đấm của Diệp Bắc Minh đánh lùi bảy bước, đúng là mất mặt mà!
Hơn nữa, Diệp Bắc Minh còn bảo ông ta cút!
Mã Lập Quốc đầy xấu hổ và giận dữ, gương mặt già nua đỏ bừng lên, trong lòng là ngọn lửa giận!
“Diệp Bắc Minh, lão già này đã cho cậu cơ hội! Bản thân cậu không nắm bắt, dù có được bối cảnh thông thiên thì