“Thật là to gan, ai dám cho anh ở đây hét ầm ĩ lên?”
“Ông cụ nhà tôi đang ở đây dưỡng bệnh…”
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, coi thường đám người này: “Lý Tu Vinh mau ra đi, tôi tìm ông có chút việc”.
“Anh!!!”
“Chúng tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy hả?”, mấy người đàn ông trung niên và nam nữ trẻ tuổi nghiêm nghị quát lên.
“Anh tên gì mà dám ở đây ngang ngược!”, có người giận dữ nói.
Bọn họ cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho nhân viên bảo vệ.
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn người này: “Diệp Bắc Minh!”
Ba chữ ngắn ngủi!
Trong nháy mắt!
Hàng lang tầng cao nhất của bệnh viện vốn dĩ có chút náo nhiệt, chớp mắt liền yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh!
Ba chữ này giống như có ma lực, khiến người ta gần như nghẹt thở!
Bóp cổ họng tất cả mọi người!
“Diệp… Diệp… Diệp Bắc Minh… Anh… Ơ, không, anh chính là Diệp Bắc Minh?”, người đàn ông muốn gọi điện thoại, tay ngưng giữa không trung.
Bất luận như nào cũng không bấm nổi!
Hoàn toàn bị dọa cho ngây ra!
Không chỉ là người đàn ông trung niên đang nói chuyện, nam nữ trẻ tuổi khác cũng đều hoảng sợ chạy về phòng, đóng cửa.
Điên rồi!
Bọn họ thật sự sắp sợ phát điên rồi!
Nhân vật đáng sợ này làm sao đến bệnh viện?
Đây chính là người diệt chết nhà họ Triệu, vua Giang Nam chết vì anh!
Nhân vật đáng sợ này đã diệt thương hội Đông Doanh, giết con riêng của chiến thần Lăng Phong!
Bọn họ dù có tiền đi nữa, có quyền thế đi nữa, làm sao so được với vua Giang Nam?
Làm sao so được với chiến thần Lăng Phong?
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Ông biết Lý Tu Vinh ở đâu không?”
“Phốc!”
Phú hào mặc âu phục giày da, giá trị bản thân lên đến mấy tỷ, lúc này đang quỳ sụp xuống đất.
“Anh… anh Diệp, ông Lý… ở… ở… ở phía sau”, ông ta chỉ về một hướng.
Đến khi người này ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Bắc Minh đã mất dấu từ lâu.
Ông ta cũng bị dọa đến mức toàn thân mồ hôi thấm ướt!
Diệp Bắc Minh đi đến nơi sâu nhất trên tầng cao, đứng trước cửa lớn một văn phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc cách âm, chẳng trách giọng nói của anh không xuyên thấu nơi này.
“Cạch!”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng đẩy cửa lớn ra.
Mấy người bên trong bất ngờ nhìn về phía cửa lớn phòng làm việc.
Một ông cụ mặc đồ Trung Sơn.
Một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi!
Còn có hai người đàn ông trung niên chắp tay, đứng phía sau lưng ông cụ mặc đồ Trung Sơn!
Diệp Bắc Minh nhìn ra, thực lực võ đạo của hai người này là cảnh giới Tông Sư!
Cuối cùng, một ông lão đeo kính, dáng vẻ ngoài sáu mươi tuổi.
Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn hai ông già: “Các người ai là Lý Tu Vinh?”
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh!
Thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi quát lên: “Anh là ai? Dám xông vào đây, ăn gan báo rồi à?”
Hai tông sư võ đạo kia bước lên trước một bước.
Cản trước mặt ông lão mặc đồ Trung Sơn!
Diệp Bắc Minh không để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía ông lão hơn sáu mươi tuổi đeo mắt kính: