Chương 697
“Tôi nói hết với các người rồi mà, những thứ khác tôi không biết gì cả”.
“Hu hu hu… đừng giết tôi mà’.
Diệp Bắc Minh nói: “Tô Ấu Ninh, là tôi”.
Tô Ấu Ninh nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt tràn đầy tia máu xuyên qua mái tóc dài ướt nhẹp, nhìn vào khuôn mặt Diệp Bắc Minh!
Giống như vớ được rơm rạ cứu mạng!
“Hu hu hu, cứu tôi… anh Diệp cứu tôi…”
Tô Ấu Ninh nghiêng đầu.
Trực tiệp ngất xỉu.
Diệp Bắc Minh ra tay, mấy cây kim bạc đâm vào trong cơ thể.
Ôm Tô Ấu Ninh, đi ra ngoài ngục giam.
Đột nhiên.
Một giọng nói uy nghiêm lạnh như băng truyền tới: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể dẫn người phụ nữ này đi!”
Cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân.
Sau đó, một đám người xuất hiện ở phía trước.
Chặn đường đi!
Cầm đầu là một lão giả nhìn khoảng chừng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Mặc đồ thường, tu vi Võ Tông sơ kỳ!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, đội Huyền
“Thẩm soái!”
Chu Chính Quốc nhìn thấy người đến, lập tức xông đến.
Một tiếng quỳ vang lên, khóc lóc kể lể tố cáo Diệp Bắc Minh!
Thẩm Thiên Sơn!
Thống soái tối cao của đội Huyền Cơ!
Một trong mười đại soái Long Hồn, xếp hạng thứ ba!
Diệp Bắc Minh ôm Tô Ấu Ninh ra khỏi phòng giam: “Nếu tôi cứ muốn mang đi thì sao?”
Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng vô tình: “Vậy thì cậu cùng ở lại đi!”
Ầm!
Diệp Bắc Minh một tay ôm Tô Ấu Ninh, hai đầu gối cong lại, tung người nhảy lên.
Anh lại chủ động ra tay!
Thẩm Thiên Sơn ngơ ngác!
Đột nhiên ông ta quát lớn: “Tự tìm cái chết!!!”
Hổ gầm long ngâm!
Vang khắp toàn bộ tầng thứ ba của thiên lao.