Chương 734
“Tôi có tiền, cho các người hết, đừng giết tôi!”
Ầm!
Máu tươi tung tóe.
Du khách chết lần lượt, đầu nổ tung.
Trần Di Lâm sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Xong rồi, tôi không muốn chết…”
“Tiện nhân, đưa vali cho tôi!!!”
Sở Hà Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, thô bạo cướp lấy vali.
Lao xuống khỏi xe việt dã, quỳ xuống trước mặt đám lính đánh thuê kia: “Cầu xin các người cứu tôi một mạng, chỉ cần các người tha cho tôi, chỗ kim cương này đều là của các người!”
Mở vali ra, một rương tràn đầy kim cương.
Mỗi một viên kim cương đều cỡ quả trứng chim cút.
Giá trị mười tỷ đô la!
Những lính đánh thuê này mặt tham lam: “Đồ ngu, giết mày rồi, kim cương cũng là của bọn tao!”
Pằng!
Đạn bắn xuyên đầu Sở Hà Đồ.
“Yo, đại ca, ở đây còn có một em gái!”
Một tên lính đánh thuê phát hiện ra Trần Di Lâm trong xe.
Trần Di Lâm hét lớn một tiếng: “A!!!”
Đẩy cửa xe ra, trong đầu chỉ còn có một suy nghĩ.
Có lẽ chỉ có Diệp Bắc Minh có thể cứu cô ta!!!
Ban đầu cậu thanh niên kia liền giết năm người, tuyệt
“Cứu mạng…”
Trần Di Lâm chạy đến trước xe việt dã của Diệp Bắc Minh, xuyên qua cửa kính xe, tuyệt vọng nhìn anh.
Diệp Bắc Minh ánh mắt lạnh lùng, không có ý mở cửa xe.
Hướng dẫn viên kia từ trong đám người đi ra: “Nhóc con, không phải vừa rồi mày ra vẻ sao?”
“Đi ra cho ông!”
“Năm người mày giết kia đều là người của tao!”
“Kiệt kiệt kiệt!”
Những đám lính đánh thuê kia cầm súng đi đến.
Xe việt dã bị vây quanh nước chảy không lọt!
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Mấy người bây giờ có thể cút được rồi”.
“Mạng của người này là của tao!”
Một thanh niên đội mũ lưỡi trai.
Đi ra từ trong một chiếc xe việt dã.
Vươn người!
Khoảnh khắc Dạ Kiêu nhìn thấy thanh niên đội mũ lưỡi trai, con ngươi co rút lại, kinh hãi kêu lên một tiếng.