Chương 805
Một luồng uy thế lạnh băng như rắn độc tấn công tới!
Hai đầu gối Ngụy Công mềm nhũn!
Ùm!
Quỳ!
Vậy mà lại quỳ!
“Ngụy Công!!!”
“Thầy!!”
“Sao người có thể quỳ chứ?!!!”
Hội trường xôn xao!
Rất nhiều người đều bùng nổ, ngoài khiếp sợ.
Nhiều hơn là tức giận!
Là thất vọng!
Một vị tướng quân Long Hồn gào thét: “Ngụy Công, ông là quốc sĩ của Long Hồn đó!”
Một đại sứ biên cương khiếp sợ: “Thầy, người… người dạy chúng con tinh thần bất khuất!”
“Cậu thanh niên này mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Hắn đến hai mươi lăm tuổi không?”
“Người… người sao có thể quỳ với hắn?!!!”
Tín ngưỡng mười mấy năm.
Trong nháy mắt sụp đổ!
Thư ký Tiền hét lớn: “Ngụy Công, lão thủ trưởng đích thân sắc phong ông là quốc sĩ vô song!”
“Ông còn là cánh tay của đất nước, trụ cột của quốc gia!”
“Sao… sao ông có thể quỳ?!!!”
Khiếp sợ!
Tức giận!
Thất vọng!
Cái quỳ này của Ngụy Công không phải đại diện cho bản thân, mà
Toàn bộ mặt mũi Long Quốc bị cái quỳ này của ông ta làm cho mất sạch!
Ngụy Công mặt đầy kiêu ngạo: “Các người thì biết cái gì?”
“Long Quốc? Long Quốc nhằm nhò gì?”
“Ở trước mặt Côn Luân Khư, toàn bộ một tỷ tư người Long Quốc cũng như con kiến hôi thôi!”
“Quyền sống chết đều do thiếu gia nhà tôi suy nghĩ!”
Tất cả mọi người lại một lần nữa khiếp sợ!
Đây là Ngụy Công đức cao vọng trọng?
Sao ông ta có thể nói Long Quốc như vậy?
Lúc này.
Môn đồ, học sinh, thuộc hạ trước kia của Ngụy Công cảm giác giống như đang nhìn một người xa lạ.