822
Một tràng tiếng vỗ tay truyền tới.
Người còn chưa xuất hiện, giọng nói đã truyền tới.
“Không sai, quả quyết sát phạt, đúng là nhân tài đáng được bồi dưỡng!”
“Nhưng cậu cần phải biết, có mạng của một vài người quả thật không đáng tiền!”
“Con kiến cuối cùng vẫn là con kiến, không thể nào trở thành rồng trên chín tầng mây!”
“Điều này cậu cần phải hiểu rõ!”
Một đám người mặc cổ phục đi ra, mấy người mắt cao hơn đầu.
Hai vị lão giả đi đầu.
Bảy tám thanh niên nam nữ theo phía sau!
Một cô gái trong số đó vô cùng xinh đẹp!
Bất kỳ minh tinh nào trong giới giải trí Long Quốc so với cô gái này đều bị đá xa mười mấy con phố!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn: “Mấy người là ai?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể anh lại không nhìn ra cảnh giới võ đạo của hai lão giả đi đầu!
Ngoài mấy sư tỷ ra, đây là người đầu tiên Diệp Bắc Minh không nhìn ra cảnh giới võ đạo.
Một lão giả trong số đó mỉm cười: “Lão phu tên Mạc Thương Khung, đến từ cung Xã Tắc, Côn Luân Khư!”
Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc: “Người của cung Xã Tắc?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Mạc Thiên Khung? Ồ, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Lời vừa dứt khỏi miệng.
Lập tức bùng nổ!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc
Ngay cả cô gái xinh đẹp kia cũng nhướng mày: “Diệp Bắc Minh, anh thái độ gì thế?”
“Anh dám gọi trực tiếp đại danh của Mạc trưởng lão?!!!”
“Còn không mau nói xin lỗi!”
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Cô là cái thá gì?”
“Bảo tôi nói xin lỗi, cô xứng sao?”
Soạt!
Đám thanh niên của cung Xã Tắc đều ngây người.
Ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt.
Sững sờ!
Kinh ngạc!
Bất ngờ!
Văn Nhân Mộc Nguyệt đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ khiếp sợ và không tưởng tượng nổi.
Người theo đuổi cô ta ở cung Xã Tắc đếm không kể xiết, ngày thường cũng ngang ngược quen rồi!
Nghĩ thế nào cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại hỏi cô ta là cái thá gì, anh xứng sao?
Điên rồi!
Tuyệt đối điên rồi!