Ngụy Yên Nhiên không có thời gian giải thích: “Giữa đường anh ta ngất xỉu, mau gọi bác sĩ qua”.
“Vâng”.
Mấy người cùng đưa Diệp Bắc Minh vào phòng Ngụy Yên Nhiên.
Rất nhanh bác sĩ đã đến.
Kiểm tra một hồi.
“Tiểu thư, người này không có bệnh tật gì, hơn nữa tràn đầy sức mạnh, không lẽ có tâm bệnh? Khả năng là đang ngủ, hoặc mệt quá?”, bác sĩ lắc đầu, bày tỏ không kiểm tra được.
Ngụy Yên Nhiên nhướng mày.
Ngủ?
Mệt?
Sao có thể chứ?
Tận mắt cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngã xuống đất.
Nếu không phải bên đường có hoa cỏ đỡ, anh sẽ ngã vỡ đầu.
“Ông chắc chắn?”, Ngụy Yên Nhiên hỏi.
Bác sĩ có chút khó xử: “Thưa cô, với tư cách hành nghề chữa bệnh bao nhiêu năm, tôi đảm bảo cơ thể cậu ta quả thật không có vấn đề”.
“Tối nay không tỉnh, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh thì sao?”
“Được rồi”.
Ngụy Yên Nhiên quay đầu, nhìn Diệp Bắc Minh nằm trên giường.
Hô hấp đều đặn, ngực phập phồng.
Cũng không giống dáng vẻ đang bệnh.
“Ông lui xuống trước đi”, Ngụy Yên Nhiên xua tay.
“Vâng”.
Bác sĩ rời khỏi phòng, những người làm khác cũng bị đuổi đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Ngụy Yên Nhiên và Diệp Bắc Minh.
Cô ta ngồi mép giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.
Mặt đẹp có hơi đỏ, hô hấp cũng dồn dập.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn gò má của Diệp Bắc Minh, lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, khiến quốc chủ cũng phải nói chuyện vì anh?”
“Ông cụ nhà họ Tần chịu thua, nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên tôi nhìn thấy!”
“Còn cả chiến thần Lăng Phong nhận anh làm chủ nhân?”
“Chiến thần Kình Thương bị anh đánh bại, quả đúng là chuyện khó mà tin được!”
“Sư tỷ kia của anh là ai? Một nữ chiến thần Long Hồn sao?”
Ngụy Yên Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt nóng như lửa!
Tay ngọc nhỏ của cô ta có chút không bị khống chế.
Rơi trên khuôn mặt Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng sờ lên.
“Ách…”
Ngụy Yên Nhiên giống như chạm vào điện, kẹp hai chân lại.
Trong nháy mắt rụt tay lại: “Khụ… tôi… tôi không cố ý đâu, anh đừng hiểu lầm”.
“Tôi chỉ là… Ừm…”
Ngụy Yên Nhiên nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Cô ta có một suy nghĩ to gan!
Dù sao vẫn chưa tỉnh lại.
Cô ta lại đưa tay nhéo lỗ mũi và lỗ tai của Diệp Bắc Minh.
Sờ trên mặt anh.
Lúc này, Diệp Bắc Minh hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể của mình.
Nhưng… không khống chế nổi bản thân!
Anh muốn bảo Ngụy Yên Nhiên dừng tay.
Nhưng Ngụy Yên Nhiên lại không nghe thấy.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cô gái này xinh đẹp quá, hình như có ý với cậu?”
“Cô ta là người của cậu?”
Diệp Bắc Minh hết nói nổi: “Tình cờ gặp nhau, cơ bản không quen”.
“Không quen? Đó là người cõng cậu về đó, nếu không cậu ngất xỉu trên đường lớn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông có thể cảm nhận được ngoại giới?”
“Thứ cậu có thể cảm nhận được thì tôi cũng có thể cảm giác được”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh chấn động.
Bây giờ mình đang bị trói buộc với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Nếu sau này tiếp xúc với ai hoặc có bí mật gì,