Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Trở Lại Giang Nam


trước sau



Diệp Bắc Minh cười nói: “Được, vậy đệ về Giang Nam trước”.

“Ừm?”
Lục Tuyết Kỳ thấy hơi kỳ lạ.

“Sao đệ lại đồng ý đi hả? Không đến nhà họ Diệp nữa à?”, Vương Như Yên cau mày.

Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói: “Hai vị sư tỷ, đệ biết hai tỷ lo lắng rất nhiều, cảm ơn hai tỷ! Yên tâm đi, đệ sẽ tìm được mẹ ruột của mình, đệ cũng sẽ giành được thành tích trong đại hội quân võ!”
“Bát sư tỷ, đã có bữa sáng chưa? Đệ đói rồi”.

Diệp Bắc Minh cười đi xuống giường, chạy đi tắm rửa.

Lục Tuyết Kỳ cau mày: “Có chuyện gì vậy, tiểu sư đệ hơi kỳ lạ?”
“Chẳng lẽ, đệ ấy đã biết…”, Vương Như Yên giật mình.

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: “Chắc chắn không thể nào! Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, tiểu sư đệ có thể rời khỏi Long Đô là quá tốt rồi! Để đệ ấy đến Trung Hải, tạm thời phân tán sự chú ý của đệ ấy”.

“Được”.

Vương Như Yên nghiêm trọng gật đầu.


Sau khi ăn sáng xong, Diệp Bắc Minh ngồi tàu điện cao tốc trở về Giang Nam.

Anh vẫn không chọn ngồi máy bay.

Bay ở độ cao mười ngàn mét, thật không an toàn!
Chẳng may có người mất trí điên cuồng, lợi dụng giết anh lúc trên máy bay thì sao.

Ở độ cao mười ngàn mét, Diệp Bắc Minh cũng không thể bảo đảm an toàn.

Trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh nhắm mắt dưỡng thần, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra tiếng nói: “Cậu nhóc, cho tôi cảm nhận thế giới bên ngoài đi!”
“Đã mấy vạn năm, tôi không cảm nhận thế giới bên ngoài rồi”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh tiện miệng trả lời một tiếng.

“Vù!”
Trong tích tắc, cái đầu của Diệp Bắc Minh run lên!
Trong phạm vi bán kính mấy trăm mét, tất cả mọi thứ đều được hiện lên trong đáy mắt của anh!
Tàu cao tốc đang phi như bay!
Đường ray ầm ầm vang lên!
Kiến đang bò trên mặt đất!
Chim đang bay lượn trên bầu trời!
Thậm chí, ngay cả trong toa tàu cao tốc có người đang thì thầm bàn tán, Diệp Bắc Minh đều nghe rõ ràng cuộc trò chuyện.

“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lập tức đứng bật dậy, chấn hãi nói.

“Cậu Diệp, cậu sao thế?”
Vạn Lăng Phong ngồi bên cạnh nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt kinh ngạc.

Chủ nhân đang yên đang lành, sao bỗng nhiên hỏi một câu ‘Có chuyện gì vậy?’
Thế là sao?
Những người khác trong toa xe cũng đều nhìn sang anh, bởi vì bị giật mình, tất cả đều cau mày.

“Không, không có gì”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh còn kinh ngạc phát hiện, lại có thể cảm nhận được đẳng cấp võ đạo của Vạn Lăng Phong!

Cảm nhận rất rõ ràng được:
Đại tông sư đỉnh phong!
“Được thôi”.

Vạn Lăng Phong nghi hoặc ngồi xuống.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “He he, đây gọi là chia sẻ cảm nhận!”
“Tất cả mọi thứ tôi có thể cảm nhận được, thì cậu cũng có thể cảm nhận được!”
“Trong phạm vi bán kính năm trăm mét, bất kỳ thứ gì cũng đừng mơ thoát khỏi đôi mắt của cậu”,
“Không chỉ cảm nhận những thứ bên ngoài, ngay cả trong phạm vi năm trăm mét, cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng đẳng cấp của bất kỳ võ giả nào”.

“Thật đáng tiếc! Nếu tôi ở thời kỳ đỉnh phong…”
“Trong toa tàu có ba người cảnh giới Võ Linh, một người cảnh giới Võ Vương?”, Diệp Bắc Minh nhìn về một hướng nào đó, sắc mặt nghiêm trọng: “Người của gia tộc Cổ Võ!”

“Có chuyện gì vậy?”
Ở đầu bên kia của toa tàu, mấy nam nữ thanh niên, và một ông lão nhìn qua.

Một cô gái

trẻ lên tiếng, truyền âm nội công nói: “Người thanh niên đó, hình như tên là Diệp Bắc Minh gì đó!”
“Dạo này nhân sĩ Giang Nam gây tiếng vang khá lớn”.

“Người theo bên cạnh anh ta là chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong!”
Một thanh niên cười lạnh lùng: “Chiến thần cái chó gì chứ, đất nước của thế giới phàm tục chỉ thích đặt mấy cái tên nghe có vẻ oai phong, thực tế thì chẳng chịu nổi một đòn!”
“Diệp Bắc Minh đó, tôi có thể đánh chết anh ta bằng một quyền!”
“Chiến thần Lăng Phong gì chứ, tôi có thể bắt ông ta quỳ xuống hát bài khuất phục”.

Sắc mặt ông lão bên cạnh trầm xuống: “Bộ Trần, đừng làm bừa!”
“Thế gia Cổ Võ có thể kéo dài đến ngày nay chính là vì không tham dự vào tranh đấu của thế giới phàm tục”.

“Long Quốc khác với vương triều phong kiến trong lịch sử”, ông lão lắc đầu.

“Có gì khác chứ? Vẫn là một đám gà gáy chó sủa”, Khương Bộ Trần tỏ vẻ mặt khinh thường.

“Người tên Diệp Bắc Minh đó nhìn qua đây đấy!”
Cô gái trẻ nói.

Một anh chàng khác lên tiếng: “Chẳng lẽ phát hiện ra chúng ta rồi ư?”
“Không thể nào, Diệp Bắc Minh là cái thá gì mà có thể phát hiện ra chúng ta?”, Khương Bộ Trần lắc đầu.

Nhưng liền sau đó.


Vẻ mặt của mấy người gia tộc Cổ Võ biến sắc.

Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng lên đi về phía bọn họ!
“Các vị, đi đâu thế?”
Diệp Bắc Minh đi đến, lãnh đạm nhìn mấy người.

Một luồng khí tức quỷ dị tràn ngập trong toa tàu!
Vạn Lăng Phong cũng đi đến, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người đó: “Tôi có hứng với bọn họ, kiểm tra thân phận của họ”.

“Vâng!”
Vạn Lăng Phong gật đầu, ra lệnh cho mấy người cho xem chứng minh thư.

“Ông!”
Trong mắt Khương Bộ Trần đầy lửa giận.

Anh ta chưa từng chịu nhục như này!
Xoẹt!
Anh ta đứng bật dậy, vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Lăng Phong: “Ông muốn gây chuyện phải không?”
“Tôi cảnh cáo ông, trên thế giới này, không phải người nào các ông đều chọc vào được đâu!”
“Ồ, có người nào mà cậu Diệp nhà tôi không chọc vào được?”, Vạn Lăng Phong bật cười.

Ông ta bảo người tháp túng gọi nhân viên trên tàu đến.

Sau khi kéo sang một bên nói mấy câu!
Nhân viên phục vụ trên tàu gọi nhân viên tuần tra trên tàu kiểm tra thông tin thân phận của mấy người này.

“Ông biết tôi là ai không?”, Khương Bộ Trần lạnh nhạt nói.

Vạn Lăng Phong mới chỉ có tu vi đại tông sư đỉnh phong!
Khương Bộ Trần biết mình ra tay toàn lực.

Thì có thể giết Vạn Lăng Phong!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện