Chu Nhược Giai kéo Diệp Bắc Minh đi vào trong hội trường.
Bên ngoài vài chục mét, một thanh niên mặc áo vest đuôi én nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi vào hội trường lễ kỷ niệm.
Gương mặt vốn đang tươi cười trong nháy mắt u ám!
“Diệp Bắc Minh, anh ta đến Trung Hải?”
Người này chính là Lâm Kiêu.
Ban đầu cùng Tô Ấu Ninh đi Giang Nam chơi.
Anh ta muốn theo đuổi Chu Nhược Giai.
Chỉ tiếc Chu Nhược Giai không quan tâm đến anh ta.
Vô số lần từ chối anh ta theo đuổi, không một chút đáp lại.
“Mày còn dám đến Trung Hải? Ha ha ha!!!”
Mặc dù Lâm Kiêu cũng đã nghe nói qua nhà họ Triệu ở Giang Nam bị diệt.
Cái chết của vua Giang Nam!
Thương hội Đông Doanh bị tiêu diệt!
Tin tức về Quân Vô Hối…
Nhưng theo như Lâm Kiêu thấy.
Thậm chí là rất nhiều người trong xã hội thượng lưu Trung Hải nhận xét.
Những thứ này đều là tin vịt!
Bởi vì quá khoa trương!
Vua Giang Nam chết vì một tên nhóc tên Diệp Bắc Minh?
Sĩ tộc Giang Nam bị diệt vì một Diệp Bắc Minh?
Diệp Bắc Minh còn một mình đi tiêu diệt thương hội Đông Doanh?
Điều càng khiến người ta cảm thấy khoa trương chính là Quân Vô Hối cũng bị Diệp Bắc Minh giết?
Ai mà không biết Quân Vô Hối là con riêng của chiến thần Lăng Phong!
Chỉ dựa vào điểm này, nếu quả thật Quân Vô Hối bị Diệp Bắc Minh giết.
Vậy thì Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ không còn bình an mà đứng ở đây.
Vì vậy, Lâm Kiêu cho rằng, tất cả truyền thuyết liên quan đến Diệp Bắc Minh.
Tin vịt!
Con mẹ nó toàn là tin vịt!
“Nhà giàu mới nổi ở Giang Nam? Ha ha, cái tát kia Lâm Kiêu tao nhớ đến tận bây giờ!”
Trong lòng Lâm Kiêu không ngừng cười lạnh: “Trung Hải là địa bàn của tao!”
“Diệp Bắc Minh, mày dám đến Trung Hải? Dù là rồng là hổ cũng phải quỳ xuống trước mặt tao!”
“Mối thù của cái tát này tao phải trả lại gấp trăm ngàn lần cho mày!”
...!
Lúc này ở Trung Hải.
Trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc chọc trời cao hơn sáu trăm mét.
Một cô gái đeo dù lượn đứng trên đỉnh tầng cao nhất, nhìn tin nhắn trên điện thoại.
“Tiểu sư đệ đã đến Trung Hải, hihi, lần này có trò vui rồi!”
Sau đó nhảy xuống!
Diệp Bắc Minh theo Chu Nhược Giai đi vào hội trường.
Chu Nhược Giai rất xinh đẹp, giống như một con thiên nga trắng!
Tô Ấu Ninh cũng không kém.
Còn Diệp Bắc Minh thì không chói lóa như vậy.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh.
“Là anh ta!”
Một đám nhà giàu hàng đầu đứng phía xa.
Có hai tên nhà giàu mặt đầy khiếp sợ, ly rượu trong tay cầm cũng không vững!
Thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Bọn họ không phải ai khác chính là tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Vương ở buổi dạ tiệc từ thiện đêm hôm đó!
Hai người đều tốt nghiệp trường đại học Trung Hải.
Hôm nay đương nhiên cũng phải tới lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường!
Chỉ là không ngờ lại gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.
Cùng với khiếp sợ lại có phần kích động.
“Sao cậu ta lại đến Trung Hải?”
Tổng giám đốc Vương buông ly rượu, lập tức đi về phía Diệp Bắc Minh.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh còn có tiết mục, vì vậy trực tiếp đi ra phía sau sân khấu.
Diệp Bắc Minh tìm một góc ngồi xuống!
“Cậu… cậu Diệp!”, tổng giám đốc Vương đi đầu, mặt đầy kích động: “Tôi tên là Vương Trường An, rất vui được gặp cậu ở đây”.
“Cậu Diệp, tôi là Lý Khắc Hùng!”
Tổng giám đốc Lý