Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

114: Không Đủ - 115: Ba Trăm Triệu


trước sau

114: Không Đủ


“Diệp Bắc Minh, anh… anh muốn thế nào?”

Lâm Kiêu hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Lúc này anh ta mới phát hiện Diệp Bắc Minh thật sự đáng sợ.

Suy nghĩ trước đó của mình quả thật giống một đứa ngốc vậy!

Diệp Bắc Minh cười: “Anh muốn giễu cợt tôi hay đùa bỡn tôi?”

“Hay là bêu xấu tôi?”

“Anh nói xem, nếu tôi tùy tiện bỏ qua cho anh, sau này người khác sẽ đối với tôi thế nào đây?”

“Tôi… tôi…”

Lâm Kiêu toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Một câu cũng không nói được.

Sau khi biết được những chuyện kia là thật, đầu óc anh ta trống rỗng, hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.

Đột nhiên.

Lâm Sùng Sơn nhặt một cái ghế, giơ lên cao rồi nện xuống!

Một tiếng ‘rắc rắc’ giòn dã!

“A!”

Lâm Kiêu phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Một cái chân của anh ta bị Lâm Sùng Sơn đánh gãy tại chỗ.

“Rít!”

Mọi người trong hội trường hít một hơi lạnh.

Lâm Sùng Sơn quá độc ác!

Ông ta đỏ mắt nói: “Cậu Diệp Bắc Minh, con trai tôi đắc tội với cậu, là con tôi sai”.

“Tôi đánh gãy một chân của nó, đền tội cho cậu!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Không đủ”.

“Cái gì?”

Lâm Sùng Sơn mặt biến sắc, cắn răng nói: “Được, vậy thì thêm một cái chân!”

“Bố, đừng…”

Răng rắc!

“A!”

Toàn thân Lâm Kiêu phát run, đau muốn ngất đi!

“Cậu Diệp Bắc Minh, một chân đủ chưa?”, Lâm Sùng Sơn cắn răng hỏi.

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Không đủ”.

Cơ thể Lâm Sùng Sơn chấn động.

“Cậu Diệp Bắc Minh, nó là con trai tôi!!! Vậy đi, tôi lấy danh nghĩa của nó, quyên góp một tỷ cho trường đại học Trung Hải!”

“Một đôi chân, cộng thêm một tỷ, được chứ?”

Trong mắt Lâm Sùng Sơn đều là tia máu.


“Bố!!!”

Lâm Kiêu cũng bối rối!

Diệp Bắc Minh này thật sự đáng sợ đến vậy sao?

Đây chính là một tỷ!

Trong miệng Diệp Bắc Minh vẫn phun ra hai chữ: “Không đủ!”

“Cái gì?”

Lâm Sùng Sơn ngây người, trong lòng tỏa ra cơn thịnh nộ!

Ông ta cố nén tức giận.

Đè thấp giọng xuống, lạnh lùng nói: “Cậu Diệp Bắc Minh, cái này không đủ, cái kia không đủ, cậu còn muốn gì?”

“Tôi muốn mạng của anh ta”.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

“Ầm!”

Một cước đạp ra ngoài.

Lâm Kiêu như chó chết bay ra ngoài, đụng vào vách tường.

Chết!

“Con trai!!!”, trước mắt Lâm Sùng Sơn tối sầm, ngất xỉu.

“Mang cả đi”.

Hàn Nguyệt ra lệnh, lập tức có người mang bố con nhà họ Lâm đi.

“Lâm Kiêu, anh ta chết… chết rồi”, Tô Ấu Ninh toàn thân run rẩy.

Chu Nhược Giai thì khá lạnh nhạt, dù sao ở trước phủ vua Giang Nam và nhà họ Triệu, cô đều đã nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết người!

“Thần y Diệp, tiếp thep có buổi đấu giá, anh có hứng thú tham dự không?”, Hàn Nguyệt hỏi.

Diệp Bắc Minh có chút tò mò: “Buổi đấu giá?”

Hàn Nguyệt cười nói: “Đúng vậy, có một vài món đồ đấu giá liên quan đến võ giả, còn có một ít bảo vật”.

“Cụ thể thì anh có thể đi xem rồi nói sau”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý.

Anh cũng muốn tìm hiểu một chút về giới võ đạo ở bên ngoài.

Tập võ ở núi Côn Luân năm năm.

Nói thật, Diệp Bắc Minh ngoại trừ thực lực nghịch thiên, y thuật siêu phàm, thân pháp quỷ dị, khinh công vô địch, ngân châm vô địch, hạ độc đệ nhất thiên hạ, giải độc đệ nhất thiên hạ ra...

Đối với đồ vật trong giới võ đạo lại không biết gì.

“Được, vậy thì dẫn tôi đi xem”, Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý.

Anh dẫn theo cả Chu Nhược Giai.

Chiba Sadako ở đây.

Chu Nhược Giai xuất hiện cùng anh, ngộ nhỡ đối phương bắt Chu Nhược Giai để uy hiếp anh, vậy thì chuyện thật phiền phức!

Tô Ấu Ninh mặt dầy đi theo phía sau, đi về phía hội trường đấu giá.

Dọc đường đi, cô ta liên tục nhìn lén bóng lưng Diệp Bắc Minh!


Tâm tình khiếp sợ và phức tạp.

Rất nhanh đã đến hội trường đấu giá.

Ngay tại trường đại học Trung Hải!

Bởi vì hôm nay trường đại học Trung Hải tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, rất nhiều nhà giàu tề tựu về đây.

Vừa hay thích hợp cho một buổi đấu giá.

Nơi này là hội trường đấu giá dưới lòng đất được xây dựng riêng biệt.

Nguy nga lộng lẫy!

Tổng cộng hơn ba trăm chỗ ngồi.

Hàn Nguyệt giới thiệu: “Thần y Diệp, buổi đấu giá lần này do phòng đấu giá Sotheby's tổ chức”.

“Tối nay tổng cộng có ba mươi mốt món đồ đấu giá”.

Cô ta còn cầm theo một quyển sổ tinh xảo giao cho Diệp Bắc Minh.

“Hắn cũng tới!”

Chiba Sadako phát hiện ra Diệp Bắc Minh.

Ngụy Tử Khanh hẽ nhíu mày: “Tên nhãi này đúng là ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến đấu giá lần này của chúng ta chứ?”

“Món đồ kia tôi bắt buộc phải lấy được”, Chiba Sadako mặt đầy tự tin.

“Dù hắn có muốn cướp của tôi, tiền cũng không thể nhiều bằng tôi được!”

Gia tộc Chiba là một nhà tài phiệt siêu cấp ở đảo quốc Đông Doanh!

Nắm trong tay tài sản cả ngàn tỷ đô la.

Diệp Bắc Minh làm sao có thể nhiều tiền bằng cô ta?

Diệp Bắc Minh liếc nhìn quyển sổ trong tay.

Bắt đầu là một ít đồ cổ, châu báu.

Lại còn có cả đan dược đề thăng thực lực võ giả!

Cũng đều là đan dược thuộc võ giả cấp Thiên, giả khởi điểm khoảng hai triệu.

Đáng tiếc, Diệp Bắc Minh đã vượt qua Đại Tông Sư, những đan dược này vô dụng với anh.

Lật sang trang tiếp theo.

Một chiếc đỉnh nhỏ màu xanh đồng mang phong cách cổ xưa xuất hiện trước mắt.

“Chiếc đỉnh này không tệ, có thể luyện đan”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên nói.

Diệp Bắc Minh trong lòng chấn động: “Luyện đan?’

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Đúng vậy, có thể dùng để luyện đan”.

“Giúp thực lực võ đạo của cậu tăng lên, nếu như cậu dựa vào thời gian để tích lũy nội lực, e là mười năm cũng không thể trở thành Võ Tông!”

“Có chiếc đỉnh này, tôi có thể dạy cậu phương pháp luyện chế mười mấy loại đan dược, khiến cậu tăng tốc đề thăng thực lực!”

“Dù thế nào, nhất định phải lấy được!”

Một bên khác, Chiba Sadako cũng mở sổ ra, đến trang có chiếc đỉnh màu xanh đồng này.

“Chỉ cần có nó, nhà Chiba mình có thể sản xuất ra một lượng lớn tông sư!”, Chiba Sadako mặt đầy kích động, cô ta thề:

“Tối nay, ai cướp với mình, người đó sẽ chết!”


115: Ba Trăm Triệu


Hội trường đấu giá ngày càng đông người.

Vương Trường An và Lý Khắc Hùng cũng đến, nhìn thấy Diệp Bắc Minh phía xa liền cười chào hỏi.

Có Hàn Nguyệt ở đây, bọn họ cũng không dám tới bắt chuyện.

Khoảng mười phút sau, đèn của hội trường đấu giá tối sầm.

Trên sân khấu trung tâm buổi đấu giá, một cô gái duyên dáng mặc sườn xám bước ra.

Cô ta khoảng hai mươi tuổi, vô cùng trẻ trung!
Chăm sóc cơ thể rất tốt!
Da thịt trắng nõn, vóc dáng lả lướt.

Giữa sự tươi tốt còn mang theo một luồng hơi thở ấm áp.

Trên người cô ta còn có một loại khí chất cao quý trời sinh.

Đây là trời sinh, không ai bắt chước được.

Cô gái mặc sườn xám tự giới thiệu: “Chào mọi người, tin chắc những người bạn đã từng vài lần tham gia phòng đấu giá Sothebys đã không còn xa lạ gì với tôi”.

“Nhưng rõ ràng còn xuất hiện một vài gương mặt xa lạ”.

“Để quan tâm đến những người bạn này hơn, tôi xin tự giới thiệu”.

“Tôi tên Lý Gia Hinh, đến từ nhà họ Lý ở Cảng Đảo”.

“Là người phụ trách phòng đấu giá Sothebys ở trong nước”.

Nhà họ Lý ở Cảng Đảo.

Những chứ này đại diện cho tất cả!
Không cần giới thiệu quá nhiều!

Mười năm trước, nhà họ Lý ở Cảng Đảo chính là nhà giàu nhất Long Quốc.

Những năm gần đây mới bị Jack Ma và Tony Ma ở trong nước vượt mặt.

Nhưng nhà

họ Lý có chức tước quý tộc ở Ưng Quốc, đã sớm vượt qua các tầng lớp.

“Lý Gia Hinh! Cô ấy chính là Lý Gia Hinh đó, công chúa nhà họ Lý ở Cảng Đảo!”
“Giáo chủ giới thời trang!”
“Người mẫu siêu cấp!”, Tô Ấu Ninh rất kích động.

Chu Nhược Giai mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Lý Gia Hinh trên sân khấu: “Oa, cô ấy xinh quá”.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Nhược Giai nhà anh vẫn là đẹp nhất”.

“Anh Bắc Minh, anh còn biết nịnh người khác nữa”.

Chu Nhược Giai đỏ mặt.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Anh nói thật mà”.

Dung mạo Chu Nhược Giai nếu so với Lý Gia Hinh vốn không hề kém cạnh.

Nếu uống một vài đan dược dưỡng nhan, chắc chắn có thể giết được Lý Gia Hinh trong nháy mắt.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, nếu có cơ hội cũng luyện cho Chu Nhược Giai một lò luyện đan cũng không tệ.

“Bây giờ xin mời món đấu giá đầu tiên, tranh cung nữ”.

Cùng với tiếng ra lệnh của Lý Gia Hinh, buổi đấu giá được bắt đầu.

Một bức tranh cổ được người ta mang lên, treo trên một cái giá!
Giá khởi điểm ba mươi triệu!
Sau một hồi đấu giá được người ta đấu giá cao tám mươi triệu!
Bảy tám món đấu giá tiếp theo.

Đều là một vài bức tranh chữ cổ.

Diệp Bắc Minh không có hứng thú!
MÃi đến món đồ đấu giá thứ mười lăm.

“Oa, đẹp quá”, Chu Nhược Giai không nhịn được kêu lên một tiếng.

“Sao vậy, thích?”
Diệp Bắc Minh cười hỏi.

Đây là một mặt dây chuyện phỉ thủy màu đỏ tươi như máu!
Được điêu khắc thành hình vẽ phượng hoàng.

Trông rất sống động!
Phỉ thúy đỏ!
Vô cùng hiếm thấy, mỗi một miếng đều là giá trên trời!
Đặc biệt miếng phỉ thúy đỏ điêu khắc thành hình phượng hoàng này đã từng là đồ của cung đình.

Giá trị cao có tiền cũng không mua được!
Quả đúng là quốc bảo!
“Đắt quá, giá khởi điểm tám mươi triệu!”, Chu Nhược Giai lắc đầu.

Một vài nhà giàu vẫn đang cạnh tranh.

“Tám mươi ba triệu!”

“Tám mươi tám triệu!”
“Chín mươi lăm triệu!”
Không còn giá tám mươi triệu nữa, giá cả vẫn còn đang tăng lên.

Cái giá này đối với Chu Nhược Giai mà nói, quả đúng là một con số lớn.

Dù rất thích, nhưng cô cũng không muốn!
Bởi vì quá đắt.

“Không sao”.

Diệp Bắc Minh bình thản kêu giá: “Ba trăm triệu!”
Soạt!
Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người rơi vào người Diệp Bắc Minh.

Tràn đầy kinh ngạc!
Cho dù là những nhà giàu hàng đầu kia cũng đều bối rối.

Lại còn chơi đấu giá như vậy?
Mọi người đều đấu giá từ từ, chậm rãi tăng lên.

Nào có giống như Diệp Bắc Minh, trực tiếp hét giá ba trăm triệu? Gấp ba lần.

“Ba… ba trăm triệu? Ực!”, Tô Ấu Ninh nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Chiba Sadako nhìn sang, cười lạnh: “Hóa ra là đến để dỗ phụ nữ vui”.

“Ba trăm triệu lần một!”
“Ba trăm triệu lần hai!”
“Ba trăm triệu lần ba, thành giao!”, khi dẫn chương trình gõ búa xuống, phỉ thúy đỏ đã được Diệp Bắc Minh giành được với gia ba trăm triệu.


Người của phòng đấu giá vừa bước xuống, chuẩn bị quẹt thẻ thu tiền.

“Xin chờ chút, để tôi!”
Tốc độ của Vương Trường An rất nhanh.

Ngăn cản người của phòng đấu giá.

“Tôi là bạn của cậu ấy, để tôi trả tiền”.

Quẹt thẻ, ký hóa đơn!

Làm liền một mạch!
Người của phòng đấu giá đều ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, phỉ thúy đỏ liền bị Vương Trường An giành lấy.

Nhanh chóng đưa đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, đồ của cậu”.

Diệp Bắc Minh có chút dở khóc dở cười, nhận lấy phỉ thúy đỏ: “Ông cũng nhanh đấy”.

“Hắc hắc, đây là việc tôi nên làm, cậu cứ làm việc của mình đi”, Vương Trường An cười rất vui vẻ, lui về chỗ ngồi của mình.

Rất nhiều nhà giàu đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc!
Một nhà giàu mặc đồ vest thương hiệu nổi tiếng: “Mặc dù Diệp Bắc Minh có danh tiếng rất lớn, nhưng tiêu ba trăm triệu để kết giao với anh ta như vậy có đáng không?”
“Chắc chắn không đáng!”
Nhà giàu khác lắc đầu.

Sau khi Vương Trường An nghe xong, trong lòng buồn cười: ‘Mấy người làm sao biết được chuyện xảy ra trong dạ tiệc từ thiện ở Long Đô? Đừng nói một trăm triệu, một tỷ tôi cùng bằng lòng!”
Hàn Nguyệt cười hết nói nổi.

Cô ta còn đang muốn trả tiền, đáng tiếc bị Vương Trường An tranh mất.

Lý Gia Hinh cũng nhìn sang, mắt đẹp khẽ chớp, hỏi người bên cạnh mấy câu, sau đó bừng tỉnh hiểu ra.

Đố kỵ trong mắt Lý Khắc Hùng bùng nổ.

Ông ta cũng chậm nửa nhịp, bị Vương Trường An giành trả tiền trước!
Đáng ghét!
“Nhược Giai, nó là của em”, Diệp Bắc Minh đưa phỉ thúy đỏ cho Chu Nhược Giai.

“A!”
Chu Nhược Giai cực kỳ bất ngờ, nhìn phỉ thúy đỏ hình phượng hoàng.

Yêu thích không rời tay.

Tô Ấu Ninh bên cạnh vừa hâm mộ lại ghen tỵ, trong mắt có thể nhỏ ra nước..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện