Chương 920
Cậu thanh niên đứng phắt dậy: “Láo xược!!!”
“Mày… dừng tay, bọn tao đến từ Côn Luân Khư!!!”
“Tao là hoàng tử một nước, mày biết ra tay với tao có ý nghĩa gì không?”
Côn Luân Khư?!!!
Võ giả tại chỗ kinh hãi.
Một vào võ giả tuổi tác khá cao lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Côn Luân Khư là thứ rác rưởi gì vậy?
Sư tỷ là vảy rồng của anh!
Khoảnh khắc người đàn ông trẻ tuổi này mở miệng đã là một người chết.
Quan tâm gì đến thân phận của mày!
Chỉ có một chữ, chết!
Thương Long Trảm!!!
Kiếm khí như núi lớn chém xuống!
Ầm!
Đất rung núi chuyển!
Khán đài trực tiếp biến mất, xuất hiện lỗ hổng hình chữ ‘V’ cực lớn.
Không chỉ là đoàn người của cậu thanh niên, ngay cả một vài võ giả gần đó cũng theo đó bị một kiếm xóa bỏ!
Hai Á Thánh ngay cả sóng cũng không nổi lên được.
Thời gian định cách!
Hiện trường giống như màn hình điện ảnh được nhấn tạm ngừng.
Mẹ kiếp!
Khóa mắt mọi người co quắp, con ngươi nảy sinh chấn động, tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Con mẹ nó vẫn còn có người có thể bộc phát ra loại lực sát
Đám người kia của Côn Luân Khư… bị một kiếm bốc hơi?!!!
Ngay cả bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh cũng chấn động sâu sắc.
“Tiểu sư đệ em…”
“Đây là công pháp gì?”
Bốn sư tỷ trố mắt nghẹn họng, khẽ trợn trừng mắt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, có đồ tốt”.
“Hả?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại.
Chỉ thấy sâu trong vết kiếm hình chữ V có mấy vật phẩm sáng lấp lánh.
Đến gần nhìn, là ba chiếc nhẫn: “Nhẫn chứa vật?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Đúng rồi, nhẫn chứa vật”.
Diệp Bắc Minh thu lại, quay về nghiên cứu sao.
“Sư tỷ, đi, về thôi”.