Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

124: Tôi Không Muốn Nghe Nói Nhảm


trước sau


“Nếu không hôm nay tôi sẽ quậy nhà họ Quân long trời lở đất!”, Diệp Bắc Minh quát lớn, tiếng gào thét trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ nhà họ Quân.

“Kẻ nào?”
“Có người xông vào nhà chúng ta?”
“Đi, đi xem sao!”
“Sức mạnh thật khủng khiếp, là võ giả!”
Khắp nơi nhà họ Quân, mọi người đều lần lượt ngẩng đầu.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, chờ đợi ở trước sân nhà họ Quân.

Chưa đến năm phút, hơn một trăm người từ khắp các hướng đi tới.

Người đàn ông trung niên cau mày: “Cậu thanh niên, cậu biết đây là đâu không?”
“Nửa đêm xông vào đây, biết phải trả giá thế nào không?”
Diệp Bắc Minh nhìn người này, lạnh giọng hỏi: “Ông là người phụ trách của nhà họ Quân?”
“Hừ!”
Người đàn ông trung niên hừ lạnh: “Ngay cả Quân Chính Dương tôi cậu cũng không nhận ra?”
“Còn dám xông vào nhà họ Quân?”
“Cậu tên gì?”
“Diệp Bắc Minh!”, Diệp Bắc Minh nói.

Ba chữ ngắn ngủi!
Vù!
Nhà họ Quân lập tức nổ tung.

Diệp Bắc Minh!!!

Cái tên này quả thực quá quen thuộc.

“Hắn chính là Diệp Bắc Minh?”
“Không thể nào, trông trẻ quá…”
“Chính hắn giết Vô Hối?”
Rất nhiều người cũng ngây ra.

Ngay cả Quân Chính Dương cũng không ngờ cậu thanh niên trước mắt lại là Diệp Bắc Minh.

Trong đám người, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ánh mắt phút chốc trở nên vô cùng cay độc.

Bà ta cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi: “Mày chính là Diệp Bắc Minh?”
“Con trai Quân Vô Hối của tao chết trong tay mày?”
Bà ta là mẹ của Quân Vô Hối, Quân Văn Tịnh.

Một trong những người phụ nữ của Vạn Lăng Phong!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phải!”
“Chuyện hôm nay không liên quan đến Quân Vô Hối”.

“Tôi đến tìm Quân Vô Tà!”
“Ha ha ha ha!”, Quân Văn Tịnh bật cười điên cuồng, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Chú Mạc, giết hắn cho tôi!”
“Rõ”.

Trong đám đông một lão già bước ra.

Lưng gù rất nặng.

Toàn thân áo vải màu xám, nhìn giống như một lão nô bộc trung thành.

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh vừa nhìn liền biết!
Đối phương là thực lực Tông Sư võ đạo đỉnh phong!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chỉ cần Quân Vô Tà, đừng để người khác đi chết thay”.

Chú Mạc nhếch miệng cười, lạnh lẽo nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không nên đến đây”.

“Nhà họ Quân là nơi nào, chắc cậu đã dò hỏi kỹ, không phải…”
“Ồn ào!”
Diệp Bắc Minh cau mày, chẳng buồn nghe người này phí lời.

Anh nhấc chân, đá một hòn đá bay ra!
Vèo!
Tốc độ nhanh gấp ba lần viên đạn!
Phốc!
Máu tươi tung tóe, mắt phải chú Mạc xuất hiện một lỗ thủng, con ngươi biến mất.

Sau gáy xuất hiện một lỗ thủng khác!
Ầm!
Thi thể chú Mạc ngã xuống đất.


Con ngươi Quân Chính Dương có rút lại.

Quân Văn Tịnh cũng kinh hãi.

Những người nhà họ Quân khác mặt đều kinh hoàng, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh!
Một Tông Sư võ đạo trấn giữ nhà họ Quân cứ thế chết như vậy!
Bị một hòn đá nhỏ đánh thủng đầu?
Diệp Bắc Minh bước ra, đi đến bên cạnh Quân Chính Dương, một tay khoác lên bả vai ông ta.

Phốc!
Quân Chính Dương không cản nổi áp lực bàn tay Diệp Bắc Minh.

Hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất!
Ông ta tức giận ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, uy hiếp nói: “Diệp Bắc Minh, cậu…”
“Rắc

rắc!”
Diệp Bắc Minh giơ chân lên, rơi vào bắp chân Quân Chính Dương, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống: “Tôi không muốn nghe nói nhảm”.

Luồng lửa giận của Quân Chính Dương trong nháy mắt bị dập tắt!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh kia, toàn thân ông ta không nhịn được liền run rẩy, giống như đối mặt với tử thần!
Quân Chính Dương biết, mình không liên hệ với Quân Vô Tà thì cậu thanh niên này có thể sẽ giết mình!
“Được…”
Quân Chính Dương lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Quân Vô Tà, giận dữ hét lên: “Thằng nhóc, con mẹ nó mày ở đâu?”
“Cút về cho tao!”
Lúc này.

Trong một khách sạn năm sao ở Trung Hải.

Quân Vô Tà đang trong cơn mê muội thì nhận được điện thoại của Quân Chính Dương: “Bố, sao thế?”
“Gần đây con không đi gây chuyện mà!”
Quân Chính Dương tức giận nói: “Mặc kệ mày gây chuyện không, bây giờ, ngay lập tức lăn về đây cho tao!”
“Nếu không tao không có đứa con trai mày”.


Quân Vô Tà cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.

Hắn vội vàng mặc quần, dẫn theo người phụ nữ bên cạnh chạy về nhà họ Quân.

Khi hắn xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Quân, cảm thấy tình huống có chút không đúng!
Vừa vào sân trước liền nhìn thấy một đám người đứng ở đó.

Bố Quân Chính Dương của mình đang quỳ xuống bên cạnh một chàng trai trẻ tuổi!
Hả?
Tên phế vật kia sao cũng ở đây?
Ánh mắt của Quân Vô Tà rơi trên người Hầu Tử: “Bố, xảy ra chuyện gì thế, sao cái tên phế vật này cũng ở đây vậy?”
“Bố quỳ ở đó làm gì?”
Toàn thân Hầu Tử run rẩy!
Nhìn chằm chằm Quân Vô Tà!
Cắn răng nghiến lợi!
Người phụ nữ bên cạnh Quân Vô Tà mặt đầy bất ngờ, cười nói: “Vô Tà, anh nhìn kìa, đây không phải con chó kia sao?”
“Sao anh ta lại chạy vào được trong nhà anh thế?”
“Không phải muốn để bố anh làm chủ đó chứ?”
Quân Vô Tà nhướng mày: “Đừng nói bậy bạ…”
Hắn cảm nhận được chuyện này có gì đó không đúng.

Bởi vì chàng trai mà bố hắn đang quỳ trước mặt kia đang từng bước tiến đến bên cạnh Vương Khinh Hậu, vỗ vai anh ta.

“Hầu Tử, là bọn họ hả?”
“Phải!!!”
Hầu Tử nắm chặt hai tay, nghiến chặt răng: “Chính là đôi cẩu nam nữ này…”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện