Nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện, Châu Ly bị sốc nặng.
Cô không thể ngờ với vai vế quyền quý như Cố Tịch, vậy mà lại tồn tại thứ ý nghĩ dơ bẩn và cổ hủ đến như thế.
Châu Ly hít sâu một hơi, lắc đầu nhìn hai người giúp việc trung tuổi:
- Hai thím cứ ra ngoài trước.
Cháu sẽ ra sau ngay bây giờ!
Mặc dù hai người họ có chút khó xử, nhưng dù sao Châu Ly cũng là thiếu phu nhân trong cái nhà này, không thể làm trái ý.
Cô vục nước ướt mặt, tinh thần có phần thêm tỉnh táo.
Cố Tịch luôn luôn giở trò gây khó dễ cho cô, dường như trong mắt cô ta, Châu Ly chính là cái gai cần phải được loại bỏ.
Cô nhìn bản thân trong gương, sau đó lau khô mặt, chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng, bình thản bước lên trên lầu.
Cố Tịch vẫn chưa rời đi, ngồi yên lặng trên ghế, cơ thể hơi ngả ra phía sau, nhìn cô cười nhạt.
- Em dâu cũng to gan lớn mật ghê nhỉ? Còn dám lớn tiếng đuổi người của tôi đi ư?
Châu Ly ngồi xuống phía đối diện chị chồng, rất thẳng thắn mà cất giọng hỏi Cố Tịch:
- Chị cho người kiểm tra tôi là muốn kiểm tra cái gì?
Lông mày Cố Tịch chợt nhếch lên, nửa môi cong nhẹ thể hiện rõ sự khinh thường.
Từ khi cha mẹ cô ta chọn Lưu Châu Ly làm đối tượng kết hôn cho Cố Tử Khâm, Cố Tịch chưa bao giờ ưng ý.
Nhìn đi trông lại, Cố Tịch vẫn cho rằng, người phù hợp với em trai cô ta chỉ là con số không.
Bất kỳ một người con gái nào cũng không xứng đáng.
- Kiểm tra trinh tiết! Cô ở dưới chân núi cùng đám người làng kia vỏn vẹn gần ba ngày, tôi biết sao được cô sẽ dùng thân thể để báo đáp ơn cứu mạng?
Thì ra Cố Tịch không hề hay biết người cứu mạng cô vốn dĩ là S.
Về thân phận của anh, cô cũng tự nhủ sẽ giấu kín, xem như báo đáp ơn cứu mạng của S lần này.
Cố Tịch thấy Châu Ly im lặng liền không chịu nhượng bộ.
Một tay nâng chén trà, một tay làm động tác chỉ trỏ, ngữ điệu của Cố Tịch càng thêm sâu cay:
- Sao vậy? Hay là tôi nói trúng sự thật nên cô mới không biết đường chối cãi?
Châu Ly cười nhạt, đứng bật dậy, không muốn đôi co thêm với cô ta.
Từ trước đến nay, mọi sự rắc rối Châu Ly đều hạn chế dây dưa, làm phiền bản thân của mình.
- Chị Cố Tịch, muốn biết tôi trong sạch hay không, vậy thì chị hãy trực tiếp hỏi Cố Tử Khâm!
Sở dĩ cô nhắc tới Cố Tử Khâm là vì Châu Ly biết anh sẽ đứng ra bảo vệ cô.
Thời gian bên cạnh anh không quá dài nhưng cũng đủ để Châu Ly hiểu được một phần trong con người anh.
Nhắc đến Cố Tử Khâm, Cố Tịch càng thêm giận dữ.
Cô ta đứng bật dậy, dùng lực kéo mạnh Châu Ly, ép cô giật ngửa ra phía sau.
Hai mắt Cố Tịch chau lại, hùng hổ mắng nhiếc:
- Lại còn dám mở miệng thối mà nhắc đến em trai tôi? Từ khi cô mất tích, nó nhốt mình trong phòng đã ba ngày nay.
Cô làm vợ kiểu gì thế hả?
- Chị, vợ em đã trở về, chúng ta cần phải ăn mừng chứ!
Từ trên bậc cầu thang, Cố Tử Khâm đẩy xe lăn, vội vàng cắt ngang lời chị gái.
Khi ánh mắt ôn nhu của anh bắt gặp cái nhìn khó xử của Châu Ly, một cảm giác kỳ lạ chợt chạy dọc khắp nơi trong toàn bộ cơ thể.
- Anh Khâm!
Châu Ly vội vàng chạy lên phía chồng, cẩn thận quan sát một lượt khắp nơi trên người anh.
Ơn trời! Cố Tử Khâm vẫn vẹn nguyên, chỉ khác là mái tóc có chút bù xù, xơ xác.
- Anh không sao chứ? Bọn chúng có làm khó anh hay không?
Trước thái độ gấp gáp của cô, Cố Tử Khâm chỉ nhoẻn miệng cười dịu dàng.
Anh đã không chọn sai vợ.
Cô gái trước mặt này quả là có một tâm hồn trong sáng, lương thiện.
Cố Tử Khâm xuất hiện, những lời chì chiết em dâu của Cố Tịch cũng bị thu lại.
Cô ta hừ lạnh, không quên nhắc nhở em trai:
- Tử Khâm, tốt nhất em nên dạy dỗ lại vợ mình.
Để cô ta hỗn láo với người nhà như thế này, giới báo chí và truyền thông sẽ có cớ cười vào mặt Cố gia chúng ta.
Nhận ra cơ thể Châu Ly có chút run rẩy, Cố Tử Khâm liền nắm nhẹ bàn tay của cô, sau đó dùng đầu ngón trỏ vỗ vỗ.
Hành động này của anh phút chốc khiến Châu Ly đờ đẫn.
Cô cứ thế để bàn tay mình nằm gọn trong lòng anh, cảm xúc lúc này vô cùng phức tạp.
- Em yêu con