Editor: Jenny Thảo
Người nhà họ Bộ mới vừa yên lòng được một chút thì đã bị căng thẳng, Bộ Diên đứng ở cửa kêu bác sĩ, dáng vẻ hoảng loạn của anh khiến bác sĩ đang chạy nhanh tới gấp gáp hỏi: "Sao lại thế này?"
Người bệnh đeo máy hô hấp, theo lý thuyết sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bộ Diên tránh qua một bên để bác sĩ tiến vào.
Anh hạ giường bệnh của em gái, cố gắng đè xuống cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, thấp giọng nói: "Em gái của chúng tôi nói không quen biết chúng tôi! Bác sĩ kiểm tra một chút, xem đầu của em gái tôi sau khi bị đâm có để lại di chứng gì không?"
Trước giường bệnh, Nhiếp Vi nắm chặt tay của Bộ Thiển, đôi mắt đã khóc xưng như quả đào lại rơi nước mắt xuống: "Thiển Thiển, mẹ là mẹ của con, sao con lại nói không quen biết mẹ?"
Bộ Thiển muốn rút tay lại, nhưng cô đã thử nhưng rút không được.
Nhiếp Vi còn đang rơi lệ: "Thiển Thiển, con nhìn mẹ đi."
Bộ Thiển: "..."
Bộ Thiển thật sự nhận không ra người đàn bà có khuôn mặt xinh đẹp nhưng tràn đầy bi thương này là ai, lông mi của cô run rẩy, tia hô hấp có chút không thở được.
"Tôi, tôi không quen bà mà."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của cô rơi vào tai của Nhiếp Vi rõ ràng: "Mẹ của tôi đã sớm qua đời rồi."
Lúc cô còn học năm lớp mười một, vào một ngày mưa, mẹ cô đi đưa thức ăn cho cô ở trường.
Đường núi không dễ đi, đi được một nửa đường thì mẹ cô bị rơi xuống vách núi, lúc được phát hiện thì đã không kịp cứu chữa.
Nhiếp Vi nghe ra liền hiểu là cô đang nhắc đến người mẹ trên núi của cô, trong lòng ngay lập tức giống như bị kim đâm, nỗi đau kéo dài đến nỗi khiến bà hít thở không thông.
Bộ Phong cũng nghe lời con gái nói, ông đỡ lấy vợ, ý bảo vợ mình không cần đứng che trước giường bệnh nữa.
"Bác sĩ đến rồi, trước hết để bác sĩ kiểm tra cho Thiển Thiển đi."
Bộ Phong nắm lấy tay vợ mình, giới thiệu bác sĩ Tần với bà: "Bác sĩ Tần Vĩnh là học sinh của viện trưởng Trần, bệnh tình của Thiển Thiển phần nhiều là do hắn cứu chữa mới chuyển nguy thành an.
Chúng ta để cho bác sĩ Tần kiểm tra cho Thiển Thiển một chút đi."
Có bác sĩ ở đây, Bộ Thiển lại tiếp nhận một lượt kiểm tra.
Mà ở ngoài hành lang.
Bộ Phong và vợ cùng ngồi trên băng ghế ở ngoài để chờ, Bộ Trầm và Bộ Diên thì đứng bên cạnh.
Hơn một ngày này, cả nhà bọn họ đại đa số đều ở trong bệnh viện.
Cũng có một khoảng thời gian, Bộ Trầm đi nói chuyện với người ở sở cảnh sát.
Chiếc xe Mercesdez Benz mà Bộ Thiển chạy đêm qua bị tổn hại nghiêm trọng, chiếc xe đã được đưa đi kiểm tra, trước mắt còn chưa có kết quả.
Nhưng sau khi xem xong camera an ninh trên đoạn đường đêm qua, thì sau khi chiếc xe được khởi động, tốc độ xe chỉ có tăng chứ không có giảm.
Trước khi chạy đến ngã tư, chiếc xe dồn sức bẻ tay lái đụng vào vành đai xanh.
Bộ Trầm sau khi xem camera an ninh, lạnh lùng nói: "Thiển Thiển không thắng xe được, vì không muốn phát sinh sự cố ở ngã tư nên em ấy đã cố ý thay đổi phương hướng của xe."
Tính năng của chiếc xe Mercedez Benz Bộ Thiển chạy rất tốt, không có khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng phanh xe bị hư tạo ra nguy hiểm ngầm như vậy.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người cảnh sát Tống đối diện.
Không cần nói thêm điều gì, trong lòng cảnh sát Tống như hiểu rõ trả lời: "Ngài yên tâm, vụ án này tôi sẽ đích thân điều động đội đi điều tra, nếu thật sự có người ác ý ngụy tạo ra một vụ tai nạn giao thông, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để loại hành vi ác độc này ngoài vòng pháp luật."
Mặc dù cảnh sát Tống đã đích thân đi điều tra, nhưng vụ án này cũng không thể làm sáng tỏ trong nháy mắt.
Mọi người ở trên hành lang nghe thấy Bộ Trầm đã bàn xong vụ tai nạn giao thông, Bộ Phong lên tiếng trước: "Quan hệ xung quanh của Thiển Thiển rất đơn giản, không có thù với bất kỳ ai, nên không có khả năng sẽ bị ai đó trả thù."
Nhiếp Vi miễn cưỡng ngừng khóc, cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.
Bà lấy khăn tay lau mặt, bắt đầu phân tích: "Mấy năm nay, Thiển Thiển vẫn luôn đi lại hai nơi đó chính là trường học và nhà.
Một năm trước lúc đi vào núi hoang để chụp hình, mẹ có phái vệ sĩ đi theo bảo vệ em, không có xảy ra chuyện gì."
"Hai người bạn thân của em cũng là hai cô gái nhỏ lễ phép.
Quan hệ giữa bọn nó rất tốt, chưa từng thấy cãi nhau."
Nhiếp Vi nói ra những chuyện đã xảy ra mấy năm nay, cùng với những người bên cạnh con gái, không phát hiện ra manh mối gì.
Sau khi phân tích gần hết, thì bà đột nhiên nhớ đến...
"Tiểu Trầm, không phải gần đây con đang muốn đi lên sao, có khi nào đối thủ cạnh tranh làm không, không muốn con được tốt không? Còn bây giờ và trước đây không lâu có người tranh giành chuyện làm ăn của con..."
Bên người con gái không có ai khả nghi, Nhiếp Vi suy nghĩ đến hai đứa con trai, hoài nghi phiền toái xuất hiện ở bên phía con trai.
Tuy Bộ Diên lo lắng cho em gái nhưng anh cũng không thể không nhắc nhở mẹ mình: "Mẹ, cho dù anh con có đối thủ cạnh tranh thì cũng sẽ không làm chuyện liên lụy đến mạng người.
Con với người khác cũng giành việc làm ăn, nhưng việc làm ăn đó liên quan đến đấu thầu nhà đất bình thường."
Bộ Diên giải thích một hồi, cuối cùng anh mới nhẹ giọng nói: "Thiển Thiển vừa rồi có nhắc đến bạn trai, chẳng lẽ mọi người không thấy nghi ngờ sao?"
Hai năm nay, dưới mí mắt của bọn họ, Thiển Thiển chưa từng nhắc đến chuyện mình có bạn trai.
Hiện tại không có chút tiếng động gì, sao lại xuất hiện một tên bạn trai?
Bộ Diên nói xong câu cuối cùng, mọi người đều run lên.
Trên hành lang, cả nhà họ Bộ đang mở cuộc họp nội bộ tạm thời.
Trong phòng bệnh, kết quả kiểm tra của Bộ Thiển đã có.
"Bác sĩ, vừa rồi những người đó, bọn họ là ai vậy? Bác sĩ có thấy bạn trai của tôi đâu không?"
Thừa dịp những người xa lạ đó không có ở đây, Bộ Thiển giữ chặt góc áo của bác sĩ, không hỏi đến kết quả kiểm tra của mình mà là cẩn thận thỉnh cầu: "Bác sĩ có thể gọi bạn trai tôi tới đây không?"
Có bạn trai của cô ở đây, cô cái gì cũng sẽ không sợ.
Bác sĩ Tần: "..."
Tính tình của bác sĩ Tần nhẫn nại, đứng trước mặt cô gái nhỏ đáng thương còn đang bị quấn băng gạc trên đầu, ôn tồn nói: "Những người đang đứng ở bên ngoài đó thật sự là người nhà của cô, từ khi cô bị đưa đến bệnh viện đến bây giờ, bạn trai của cô chưa từng xuất hiện."
Bộ Thiển trợn tròn mắt, phản bác: "Không có khả năng!"
Không đợi cô nói tiếp, bác sĩ đã một lần nữa lên tiếng: "Bộ tiểu thư, cô bị thương nghiêm trọng sau khi xảy ra tai nạn giao thông.
Căn cứ vào kết quả trước mắt của chúng tôi, cô đây là tạm thời bị mất trí nhớ."
Bộ Thiển ngây ngốc.
Cô không ý thức được đưa tay sờ đầu mình, nhưng mu bàn tay còn đang được truyền nước biển, mới vừa động đậy một chút đã có chút đau.
Bác sĩ Tần để cô một mình ở lại để tiêu hóa lượng tin tức này, còn hắn thì đi ra ngoài thông báo cho người nhà.
Rất nhanh.
Bộ Thiển một lần nữa bị bao vây.
Bác sĩ Tần vừa rồi thông báo một tin tốt với một tin xấu, tin tốt là Bộ Thiển ngoài việc tạm thời bị mất trí nhớ thì không còn di chứng nào khác, cố gắng dưỡng thương là được.
Tin xấu chính là bác sĩ Tần cũng không xác định được khi nào cô mới khôi phục lại ký ức.
"Thiển Thiển."
Lúc này đây, Nhiếp Vi không thất thố như vừa rồi nữa.
Bà lấy ra sổ hộ khẩu với mấy tấm ảnh chụp đưa cho con gái: "Con không nhớ ra mọi người cũng không sao, nhưng con trước hết nhìn thử đi, đợi đến khi con xem xong thì sẽ hiểu chúng ta thật sự là người một nhà."
Sổ hộ khẩu Nhiếp Vi mới đưa qua rõ ràng có viết tên của Bộ Thiển.
Trừ cái nay ra, còn có rất nhiều ảnh chụp chung.
Bộ Thiển trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện, lúc nhìn thấy sổ hộ khẩu, khuôn mặt nhỏ của cô banh ra, quật cường nói: "Đây là do mấy người đi tìm người làm giả."
Bộ Trầm lại đưa ra ảnh chụp chung.
Bộ Thiển tiếp tục quật cường nói: "Hừ, P!"
*P: ở đây là photoshop á mọi người.
Người nhà họ Bộ: "..."
Người nhà họ Bộ chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng tìm thêm chứng cứ.
Nhiếp Vi nhìn dáng vẻ con gái mình tràn đầy vẻ đề phòng, trong lòng có chút chua xót.
Bà ép xuống sự chua xót ở trong lòng, cố gắng khiến bản thân trông bình tĩnh.
Bà dịu dàng hỏi: "Nếu như con thật sự không tin, thì chúng ta có thể đi làm xét nghiệm DNA.
Đúng lúc, chúng ta đều đang ở bệnh viện."
Bộ Thiển: "..."
Bộ Thiển hết sức bối rối.
Những người chưa từng xuất hiện ở trong trí nhớ của cô, rốt cuộc vì điều gì lại chấp nhất muốn nhận cô làm con gái thế!
Cuối cùng, Bộ Trầm cũng cầm lấy điện thoại di động của Bộ Thiển.
Mặc kệ là WeChat, hay danh bạ điện thoại, trong máy của Thiển Thiển