Không lâu sau khi Bộ Thiển đi vào giấc ngủ sâu, Bộ Trầm và Bộ Diên đi tìm bác sĩ Tần đang trực đêm.
Bộ Diên chỉ quan tâm một vấn đề: "Trí nhớ của em gái tôi thật sự chỉ có thể đợi em ấy tự hồi phục thôi sao? Có cách nào chữa trị không?"
Bác sĩ Tần kiên nhẫn giải thích: "Đại não là bộ phận nguy hiểm và phức tạp nhất của cơ thể con người.
Bộ tiểu thư ngoại trừ vấn đề mất trí nhớ thì cơ thể đã khỏe mạnh.
Các anh chỉ có thể chờ cô ấy tự mình hồi phục."
Bộ Diên: "..."
Khuôn mặt đẹp trai của Bộ Diên cơ hồ hiện lên tia đau đớn.
Anh tựa vào ghế dựa, ngầng đầu hỏi anh cả: "Nếu Thiển Thiển không khôi phục, thì chúng ta chắc chắn phải tiếp xúc với Sở Yếm.
Làm sao bây giờ, em nghe nói tên họ Sở đó hay ghi thù, hắn..."
"Nếu hắn muốn nhớ, thì hắn cũng sẽ nhớ tới em để trả thù."
Bộ Trầm bình tĩnh nói: "Có quan hệ gì với anh?"
Bộ Diên: "?"
Vẻ mặt Bộ Diên không thể tin được nhìn anh ruột của mình.
Bộ Trầm còn chém thêm một đao: "Người muốn đi gặp Sở Yếm là em, A Diên, em phải biểu hiện cho thật tốt, đừng để mẹ và Thiển Thiển thất vọng."
Bộ Diên nghe ra ý muốn một mình anh đối mặt, anh tức giận đến nghiến răng: "Anh đi bệnh viện với em, chẳng phải đến thể đưa ý kiến giúp em sao?"
Bộ Trầm xách một chiếc túi nhỏ lên, nhàn nhạt nói: "Anh đến để đưa người sứ nhỏ cho Thiển Thiển."
Cả nhà đều biết thói quen của Bộ Thiển khi ngủ là sẽ ôm người sứ nhỏ.
Mấy ngày nay ở bệnh viện không có người sứ nhỏ, chất lượng giấc ngủ của Thiển Thiển kém đi mắt thường có thể thấy được.
Đặc biệt là lúc đầu, cô toàn dựa vào tác dụng phụ từ thuốc mê để đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay không còn dùng thuốc nữa, nên ngủ không yên.
Bộ Diên nhìn cái túi nhỏ, nhíu mày: "Người sứ này không phải đã bị vỡ tan nát rồi sao? Anh chuẩn bị cái mới đúng không?"
Bộ Trầm nói: "Anh tìm người dán lại."
Bởi người sứ nhỏ đã vỡ tan nát, để sửa lại người sứ anh đã đặc biệt tìm một bậc thầy chuyên môn về dán lại.
Bậc thầy ban đầu không tiếp nhưng anh kiên trì tìm tới cửa vài lần, sau đó ông mới thở dài tiếp nhận công việc.
Sau khi nghe xong mấy lời cố vấn của bác sĩ Tần, Bộ Trầm và Bộ Diên đi về phòng bệnh.
Dựa theo thói quen nên bọn họ suy đoán lúc này Thiển Thiển chắc vẫn chưa ngủ được.
Đúng lúc, bọn họ mang người sứ nhỏ đến, nói vài câu với cô rồi dỗ cô ngủ.
Cửa phòng không khóa, vào ban đêm y tá thường xuyên sẽ đến kiểm tra phòng bệnh.
Bộ Trầm nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"Thiển Thiển."
Anh chỉ kêu một tiếng, sau đó ngay lập tức im bặt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái nhỏ nằm ở trên giường nghiêng người ôm cái gì đó, nằm ngủ rất yên bình và ngọt ngào.
Bộ Diên đi theo ở phía sau, cũng thấy một màn này.
Bộ Trầm thấp giọng hỏi: "Bây giờ Thiển Thiển không cần người sứ nhỏ cũng có thể ngủ ngon sao?"
Nếu đúng là như vậy, dù anh có mang người sứ nhỏ đến thì cũng vô nghĩa.
Bộ Diên thở dài, nói với Bộ Trầm: "Hay là vẫn để người sứ nhỏ lại nằm ngủ với Thiển Thiển đi."
Anh chỉ một góc áo lộ ra ở trong chăn, cảm thấy đau đầu: "Hôm nay em ấy ôm cái áo khoác này ngủ, còn khẳng định rằng chiếc áo khoác này của Sở Yếm."
"Mặc dù Vu Liệu nói đây là áo khoác của anh ta.
Nhưng Thiển Thiển phủ nhận, còn nói Vu Liệu ăn vạ."
Bộ Trầm nghe xong cũng trầm mặc.
Bọn họ đều biết xác xuất cái áo khoác này của Sở Yếm có xu hướng bằng 0 vô cực.
Sở Yếm phiền chán khi người khác lại gần hắn và chán ghét người khác đụng vào đồ vật của mình.
Khiến hắn đưa quần áo của mình cho người con gái khác ôm bên người.
Đúng là khó như lên trời.
Anh em hai người liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy tia sầu lo trong mắt đối phương.
Bác sĩ chỉ nói Thiển Thiển bị mất trí nhớ, nhưng kiên quyết phủ định vấn đề đầu Thiển Thiển bị va chạm cho hư rồi, xuất hiện chứng ảo tưởng.
"Anh cả, anh đặt người sứ nhỏ lên đầu giường em ấy đi, như vậy thì ngày mai khi em ấy tỉnh sẽ nhìn thấy."
"Ừ."
Bộ Trầm đặt người sứ nhỏ đã được dán lại lên đầu giường, đặt ngay vị trí mà sau khi Bộ Thiển tỉnh lại có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Hai người không ở lại lâu, rồi rời đi cùng nhau.
Ngày hôm sau.
Bộ Thiển ngủ đến khi bình minh, trong mơ của cô tất cả đều là Sở Yếm.
Cô mơ thấy cô và Sở Yếm hồi học cấp ba, bọn họ ngồi ở trong phòng học.
Sở Yếm nằm ngủ ở trên mặt bàn, trên cổ tay có đeo một sợi dây chun nhỏ màu hồng có hai tai thỏ.
Khoảng thời gian đó, đám con trai trong lớp không biết nghe từ đâu là con trai muốn tỏ ra ga lăng thì chuẩn bị sợi dây chun nhỏ và đưa cho con gái khi họ cần.
Một sợi dây chun có thể từ vài đồng đến vài chục đồng, các chàng trai đều muốn "ga lăng" nên đều mua một cái đeo ở cổ tay.
Nhưng không ai ngờ được, Sở Yếm người từ trước đến nay đều quái gỡ không chơi với ai cũng sẽ mua một sợi dây chun.
Bạn cùng bàn Mộc Miên Miên nhỏ giọng nói ở bên tai cô, trong giọng nói khó kìm chế được sự kích động: "Thiển Thiển, cậu nói xem, sợi dây chun Sở Yếm mua sẽ để cho cô gái nào buộc tóc đây?"
Không chỉ Mộc Miên Miên, mà những bạn học khác cũng nhìn lén rồi thầm suy đoán.
Bộ Thiển nhìn sợi dây chun màu hồng, tim đập nhanh như trống bỏi.
Cảnh cuối cùng trong mơ, là trên đường núi dài vào một buổi hoàng hôn.
Cô mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, đứng ở trên đường núi, tóc đuôi ngựa ở phía sau bị gió thổi phấp phới, trên tóc đuôi ngựa là sợi dây chun màu hồng có hình hai tai nhỏ dễ thương.
Ở phía sau cô, theo sau cô là một thiếu niên lặng lẽ đưa cô về nhà.
Giấc mơ này tái hiện lại hồi ức lúc trước, sau khi Bộ Thiển tỉnh lại thì có chút hoảng hốt.
Cô dụi hai mắt, hoảng hốt không đến hai giây, thì nhìn thấy người sứ nhỏ ở đầu giường.
Bộ Thiển: "!"
Hai mắt Bộ Thiển lập tức sáng ngời, cô đưa tay cầm người sứ nhỏ lên.
Đúng lúc Nhiếp Vi mang bữa sáng vào, sáng sớm đã nhìn thấy đôi mắt của con gái mình cong lên, tâm trạng của bà không khỏi tốt lên.
Bà mở hộp thức ăn ra, dịu dàng gọi Bộ Thiển: "Thiển Thiển, tới ăn sáng."
Bữa sáng rất đa dạng, mỗi một phần đều không quá nhiều.
Lực chú ý của Bộ Thiển còn đang ở trên người sứ nhỏ, cô vui vẻ hỏi: "Mọi người không phải đã nói người sứ nhỏ bị vỡ tan nát rồi sao? Sao bây giờ nó lại lành lặn rồi?"
"Do anh cả con tìm người sửa chữa đó.
Lúc trước nó bị vỡ thành nhiều mảnh vụn, chúng ta sợ không sửa được nên không nói với con, tránh để con thất vọng."
Rốt cuộc thì người sứ nhỏ bị vỡ đến không thể không tan nát hơn, mặc dù được bậc thầy có tay nghề sửa lại nhưng cũng không dấu được nhiều vết nứt.
Vốn dĩ đã cũ, nay còn cũ hơn.
Bộ Thiển cọ mặt vào người sứ nhỏ, đôi mắt xinh đẹp cong thành trăng khuyết.
Lúc tâm trạng cô tốt, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Khi nào anh cả đến, con sẽ nói cảm ơn anh ấy."
"Người một nhà không cần phải khách sáo như vậy."
Nhiếp Vi bày ra bữa sáng rồi gọi cô qua ăn: "Bữa sáng rất tốt cho dạ dày, dạ dày của con không khỏe cho nên mỗi ngày đều phải ăn bữa sáng, như vậy dạ dày mới mau khỏe lại được."
Bộ Thiển chần chờ một lúc, sau khi thu dọn một chút thì nghe lời xuống ăn sáng.
Tất cả người nhà họ Bộ đều đối xử rất tốt với cô.
Tính cách của Bộ Phong và Bộ Trầm có chút trầm, tuy bọn họ không nói ra, nhưng từng hành động của bọn họ khiến cô cảm nhận được tình yêu thương của họ.
Nhiếp Vi cũng là một người mẹ dịu dàng, nhưng mà có chút mít ướt.
Bữa sáng rất ngon, vừa có cháo trắng thịt nạc, vừa có bánh bao thơm phức, còn có bánh mứt táo, xíu mại, há cảo, mỗi thứ đều ăn một miếng, khiến cho dạ dày thoái mái dễ chịu, bụng cũng căng đầy.
Bộ Thiển chân thành nói cảm ơn.
Cô vẫn chưa gọi là ba mẹ, cũng không kêu anh trai.
Mọi người trong nhà tuy có chút mất mát, nhưng cũng không sốt ruột.
Thời điểm bọn họ vừa mới tìm được Thiển Thiển trở về, Thiển Thiển cũng giống như bây giờ.
Sau một thời gian dài ở chung, Thiển Thiển mới chậm chạp mở miệng gọi ba mẹ và anh trai.
Thời gian còn dài.
Bọn họ có đủ sự nhẫn nại, cũng như tin tưởng khiến cho Thiển Thiển đổi xưng hô một lần nữa.
Tại bệnh viện, sau khi bác sĩ Tần nhìn thấy bản kiểm tra sức khỏe của ngày hôm nay, thì gọi Bộ Phong đến: "Bộ tiểu thư đã không còn gì đáng ngại, có thể đưa cô ấy về nhà tịnh dưỡng."
Bộ Thiển có thể ăn có thể uống, ngủ còn ngon, thực sự không cần phải ở bệnh viện nữa.
Chỉ là Bộ Phong có chút lo lắng: "Chân của Thiển Thiển còn chưa tốt lên."
Bác sĩ Tần cười: "Chân cô ấy sẽ mau chóng bình phục, chỉ cần cô ấy