Người đến là Vu Duyệt.
Khuôn mặt của nàng ấy đã không còn sưng đỏ, bây giờ đã có thể ra ngoài gặp mặt người khác, không cần phải trốn trong phủ không dám gặp mặt ai nữa, vừa hay Ôn Tây Lăng cũng khai trương trà lâu, thế nên nàng ấy mang một bức tượng Thần Tài được điêu khắc bằng ngọc vô cùng tinh xảo đến đây để chúc mừng.
Ôn Nguyễn vừa nhìn thấy nàng, đã đứng dậy chào đón.
"Ôn Nguyễn, ta muốn ngồi kế bên ngươi, được chứ?" Vu Duyệt chạy đến, mỉm cười nhìn Ôn Nguyễn.
"Đương nhiên là được rồi, mời ngồi!" Ôn Nguyễn gật đầu đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Muội muội, muội kết bạn với nàng ta từ lúc nào vậy chứ?"
Ôn Nguyễn cũng không biết nên giải thích đầu đuôi câu chuyện như thế nào thế nên chỉ đáp ngắn gọn: "Vừa mới gần đây thôi!"
Ôn Tây Lăng: “……”
Vu Duyệt ngồi oẻ bên cạnh Ôn Nguyễn, vui vẻ ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ: "Ôn Nguyễn, vài ngày nữa Sĩ Viện sẽ chính thức khai giảng. Đến lúc đó, bên phía Sĩ Viện sẽ tổ chức một cuộc thi đua ngựa, ngươi có muốn cùng ta đến đó xem xem không?"
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve Nhị Cẩu Tử: "Sĩ Viện?"
"Đúng vây, ngươi không biết gì sao?" Vu Duyệt nghiêng đầu nhìn cô, từ từ giải thích, "Đây chính là một học quán á, học giả theo học ở đây đều là con trai của các hầu gia thân vương hoàng thất và con cái của các viên quan nhị phẩm trở lên, còn có mấy vị hoàng tử ở trong cung nữa, nghe nói mấy phu tử được mời đến đây dạy học đều là những vị tài giỏi bậc nhất Tương quốc này!"
Ôn Nguyễn gật đầu hiểu ý, nghĩ ngợi một hồi, cô lại hỏi Vu Duyệt: "Nữ tử không thể đến đây học sao?"
"Chắc là không đâu, ngươi muốn đi sao? Thật ra ta cũng rất muốn đến đây học nhưng Sĩ Viện có quy định không cho nữ tử theo học, thật buồn cười làm sao!"
Ôn Nguyễn cảm thấy có chút tiếc nuối: "Hoá ra là như vậy!"
Cô muốn đến Sĩ Viện học đương nhiên là không phải vì muốn ôn lại kỷ niệm mình cầm băng đóng nhau của thời học sinh mà cô đã từng trải qua, Ôn Nguyễn chỉ có một suy nghĩ vô cùng đơn giản đó chính là, mấy nơi này chắc là không cho phép học sinh đánh nhau ì xèo hay thả chó cắn người khác đâu ha?
Còn có thể tránh đi chuyện mấy viên ngọc rồng của Thịnh Nguyệt Cơ đến tìm cô diễn tuồng nữa, cho dù có xu cà na gặp phải Lữ Trạch Cẩn đi nữa thì mọi chuyện cũng không khó giải quyết lắm.
Chứ nếu ngày nào cũng bắt cô lên sàn diễn với mấy người đó, tuy là không có bị doạ cho sợ chết, nhưng sẽ bị làm phiền chết á.
Ôn Nguyễn không hề hay biết, cuộc đối thoại nho nhỏ của hai người đã bị Ân Cửu Dã ngồi phía sau nghe hết toàn bộ, hắn đương nhiên có thể nhận ra được sự tiếc nuối trong giọng nói của cô. Ân Cửu Dã đưa tay gõ gõ trên mặt bàn, trong lòng thầm suy tính.
Trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, Vu Duyệt cũng dừng thì thầm to nhỏ với Ôn Nguyễn, tập trung xem hát.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, Ân Cửu Dã lại ghé đến bên tai Ôn Nguyễn nói nhỏ, "Có phải ngươi rất thích tiểu cô nương đang hát trên sân khấu kia không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng người này lúc nào cũng độc mồm độc miệng, nói câu nào là làm người ta nổi điên câu đó, nhưng không thể phủ nhận được một điều, đó là giọng nói của hắn thật sự rất hay, đặc biệt là vừa nãy lúc hắn ta thì thầm vào tai cô, vô cùng quyến rũ.
Ôn Nguyễn nghe hắn hỏi như vậy lập tức gật đầu tỏ ý: "Ừ!"
Giọng nói của Ân Cửu Dã mang theo chút ý cười, càng hấp dẫn người khác hơn, hắn trêu chọc cô, "Vậy lát nữa gọi nàng ta đến đây gặp ngươi được không?"
Lỗ tai Ôn Nguyễn bị hơi thở của hắn làm cho run rẩy, cô dịch người ra khỏi chỗ đó, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn đáp: "Như vậy cũng được!"
Ân Cửu Dã cười một cách khó hiểu.
Một lát sau, tiểu cô nương kia sau khi hát xong, lập tức đến gặp chủ nhân mới của mình.
Vừa mở miệng ra nói chuyện, hoá ra lại là một nam tử.
"Từ Hoa bái kiến Ôn công tử, bái kiến các vị đại nhân!" Giọng nói của hắn trong trẻo, rất có sinh khí.
Ôn Tây Lăng vừa nghe được giọng Từ Hoa lập tức phun hết nước trà đang uống ra, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là nam tử?"
Từ Hoa đưa khăn lụa của mình cho Ôn Tây Lăng lau nước trà, kiên nhẫn đáp: "Đúng vậy!"
"Đậu xanh, ngươi như vậy mà lại là một nam tử sao!" Ôn Tây Lăng cũng không dám nhận chiếc khăn này, tròn mắt nhìn người đối diện như thể gặp được điều gì lạ thường lắm vậy.
Từ Hoa thấy Ôn Tây Lăng không có ý nhận lấy chiếc khăn này thế nên hắn rất nhanh đã rút tay về, sau đó hành lễ với những người còn lại.
Có điều, khi hắn đối diện với Ân Cửu Dã, trong mắt lại lộ ra sự tức giận, nhưng cám xúc đó cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, rất nhanh đã không thể thấy nữa, thế nên không ai phát hiện điểm bất thường này cả.
Ôn Nguyễn nuốt nước bọt, ồ quáooo, chưa gì mà thời này đã xuất hiện sự hiện diện của cú có gai rồi hả?!
Đỉnh ghê!
Cô quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã, nhìn thấy trong mắt là ý cười nồng đậm, giống như đang hỏi cô, cảm thấy bất ngờ không?
Ôn Nguyễn hỏi hắn: "Sao ngươi nhận ra được điều đó?"
"Hắn ta có yết hầu!" Ân Cửu Dã liếc nhìn về phía cổ của Từ Hoa.
Từ Hoa đứng một bên lẳng lặng nghe hết những hai người nói với nhau, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Mấy năm nay Ân Cửu Dã như biến thành một người khác, nhưng cũng không giống như có bất kì sự thay đổi gì cả, hắn ta vẫn là một tên điên như trước, thủ đoạn vô cùng thâm hiểm, suốt ngày cứ bận rộn làm hết việc này tới việc khác, hoàn toàn giống một kẻ mất trí vậy.
Ân Cửu Dã phát hiện ra yết hầu của Từ Hoa từ trước, thế nên việc hắn không cảm thấy bất ngờ gì biết được tiểu cô nương Từ Hoa là một nam nhân cũng xem như bình thường đi. Nhưng mà, tại sao Ôn Nguyễn lại không có phản ứng gì hết? Thậm chí còn có chút giống như cô đã sớm nhìn thấu mọi chuyện. Mọi người ở đây ai nấy đều vô cùng bất ngờ khi biết hắn ta không phải nữ nhân đó.
Thì thật sự, Ôn Nguyễn biết làm thế nào mà Từ Hoa có thể trông y hệt một người con gái thế kia mà?
Cô nhìn Từ Hoa, có ý khen ngợi nói, "Kỹ thuật hóa trang của ngươi thật lợi hại!"
Ân Cửu Dã: "... " Đây là vấn đề chính sao?
Rốt cuộc phải xảy ra chuyện gì thì mới có thể nhìn được những cảm xúc khác ở trên mặt cô đây?
"Cảm ơn cô nương đã quá khen." Từ Hoa mặc một thân váy lụa, lại dùng lễ của nam nhân để đáp lại cô, thế quái nào lại có chút... đáng yêu vậy nhỉ?
Ôn Nguyễn tiếp tục khen hắn, "Khúc vừa rồi ngươi hát cũng rất hay!"
"Giọng hát của tiểu nhân chỉ là hạng tầm thường, không thể nào sánh bằng Thịnh cô nương ở Thính Bạch lâu được, là cô nương đã đánh giá cao ta rồi."
"Vậy sao? Ta lại cảm thấy ngươi hát hay hơn nàng ta đấy!" Ôn Nguyễn nói dứt lời, lập tức quay sang nhìn Ôn Bắc Xuyên, cười: "Đại ca đừng mắng muội nhé, đây chỉ là ý kiến cá nhân của muội mà thôi."
Ôn Bắc Xuyên đương nhiên sẽ không chắp nhặt với muội muội của mình, hòa nhã đáp: "Muội thích là được, không cần phải cẩn trọng như vậy, việc thưởng nhạc như vậy, mỗi người đương nhiên là có suy nghĩ khác nhau rồi!"
Ôn Nguyễn khẽ cười, đúng là khó trách việc tại sao Ôn Bắc Xuyên lại là viên Long Châu ít được Thịnh Nguyệt Cơ sủng ái nhất rồi, giữa nàng ta và muội muội của hắn xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng như vậy, bản thân hắn cũng không dám ra mặt, chỉ biết im lặng xem ai người đấu đá lẫn nhau.
Nhưng một người anh trai như vậy, vô cùng khó kiếm nha.
"Đại ca, muội muốn đến Sĩ Viện học hỏi, có được không?" Ôn Nguyễn nghĩ ngợi, "Nếu như cần thiết, muội có thể đóng giả nam nhân, lúc đó cần phải làm phiền Từ Hoa công tử đến giúp ta hóa trang rồi!
Ôn Bắc Xuyên gõ nhẹ vào mũi cô, giọng điệu nuông chiều nói: "Nghịch ngợm, nam nhân đến theo học ở Sĩ Viện được bao nhiêu người đâu chứ, bọn họ đều quen biết nhau, muội muốn cải trang như thế nào?"
"Vậy được thôi!" Ôn Nguyễn nghe vậy cũng gật đầu tỏ ý đã biết, không hề muốn làm khó Ôn Bắc Xuyên.
"Nếu muội muốn học cái gì, ta đều có thể mời phu tử về nhà dạy cho muội, muội thấy như vậy có được không?" Ôn Bắc Xuyên không muốn để muội muội mình cảm thấy thất vọng, cố gắng tìm một cách khác để thỏa mãn mong ước của cô.
"Không cần phải làm như vậy đâu!" Ôn Nguyễn cười, "Đây chỉ là ý muốn nhất thời của muội thôi, đại ca không cần phải bận tâm đâu."
Ôn Bắc Xuyên nghe được sự khách khí từ trong lời nói của cô, trong lòng có chút hụt hẫn, hắn nói: "Muội muội, ta là huynh trưởng của muội, người ta đều nói huynh trưởng như cha, muội ở trước mặt ta không cần phải kính cẩn như vậy, ta mong muội có thể thoải mái một chút."
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn đáp "Vâng...ạ!"
"Ngoan lắm!" Ôn Bắc Xuyên xoa đầu cô, giống như đang vuốt ve một con thú cưng vậy.
Nhị Cẩu Tử thấy cảnh này thì thở dài, nói với Ôn Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, hai vị ca ca này đối xử với cô rốt tốt á!"
Ôn Nguyễn không trả lời em ấy, chỉ nhìn về phía sân khấu đằng kia, cô đương nhiên biết rằng Ôn Bắc Xuyên và Ôn Tây Lăng rất yêu thương người muội muội này, mà cô cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với hai người đó hết mức có thể.
_____________
Buổi đua ngựa ngày ở Sĩ Viện ngày hôm nay, nói cho sang mồm thì là để mừng Sĩ Viện chuẩn bị