Ôn Nguyễn vuốt ve mèo con trong tay, chuẩn bị đưa Vu Duyệt đi trước.
Cô không có hứng thú xem hai thằng choắt con vì một người phụ nữ mà tranh giành đấu đá lẫn nhau.
Chỉ là, cô còn chưa kịp đứng dậy thì tên ôn thần Lữ Trạch Cẩn đã không mời mà đến, tự ý ngồi cùng bàn với các cô.
“Ôn cô nương, ngươi thích Kỷ tướng quân tới mức, ngay cả Vu Duyệt mà ngươi cũng muốn chọn để làm đồng minh sao?” Ngoại hình của Lữ Trạch Cẩn không tồi, hay nói đúng ra là cả bảy viên ngọc rồng của nữ chính đều có ngoại hình không tồi.
Không lẽ, Thịnh Nguyệt Cơ cũng mê trai đẹp nữa hả?
Lữ Trạch Cẩn một mặt đầy mong chờ nhìn Ôn Nguyễn, hy vọng nhìn thấy cô nổi điên.
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn về phía Kỷ Tri Dao đang ngồi cách đó không xa, bất động như núi, giống như không thấy màn hài kịch đang diễn ra phía bên này.
Cũng đúng, đường đường là An Lăng Quân, sao lại có thể để mấy trò vặt rãnh này vào mắt.
Ôn Nguyễn thu lại tầm mắt, nhìn Lữ Trạch Cẩn, bình tĩnh trả lời: “Ta không thích An Lăng Quân.”
Lữ Trạch Cẩn: “Ngươi còn bày đặt giả vờ? Bộ cái người vài hôm trước còn làm trò tự tử không phải ngươi chắc?”
Ôn Nguyễn biểu tình thản nhiên, mặt không đổi sắc: “Không phải.”
Lữ Trạch Cẩn: “……”
Ôn Nguyễn cũng không phải nói dối, ai chứ có phải cô đâu!
Vu Duyệt nghe vậy, cảm thấy vô cùng buồn cười, mà nàng ta cũng không hề nhịn, thật sự cười ra tiếng.
“Cười cái gì mà cười, hai mụ điên các người, hai người điên tụ lại một chỗ, đúng là trời sinh một cặp.” Lữ Trạch Cẩn tức giận.
“Bọn ta có phải mấy mụ điên hay không cũng không dễ nói, nhưng ít ra chúng ta sẽ không vì một kỹ nữ hoa lâu mà làm loạn.” Vu Duyệt châm chọc.
Khi Lữ Trạch Cẩn còn chưa bị Thịnh Nguyệt Cơ hoàn toàn thuần phục, hắn cũng rất khó chịu với việc bên cạnh nàng ta có nhiều người khác ngoài hắn, thậm chí còn làm loạn ở Thính Bạch lâu một trận lớn, loạn tới mức ai ai cũng biết.
Rốt cuộc đến khi Kỷ Tri Dao ra mặt, mọi chuyện mới dần lắng xuống, nhưng chuyện này đã thành trò cười trong khắp kinh thành, nghe nói, cha của Lữ Trạch Cẩn cũng bị làm cho tức đến mức phải nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng.
Từ đó về sau, Lữ Trạch Cẩn cũng trở nên an phận, thành thành thật thật bảy phần, cũng chấp nhận số phải đắp mềm chung với những người khác.
Lữ Trạch Cẩn bị Vu Duyệt đụng vào nỗi đau, sắc mặt trở nên khó coi, cắn răng: “Ngươi có tin ta lại cho ngươi thêm một cái tát không?”
Vu Duyệt nghe vậy cũng trở nên nổi nóng, giận đến mức đỏ cả mặt, bàn tay cũng vô thức siết chặt lấy trường kiếm bạc đang nằm trên bàn.
Nhị Cẩu Tử lớn giọng la lên: “Đánh chết cha hắn! Nhào dô! Đánh chết hắn cho ta!!”
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve Nhị Cẩu Tử, ý bảo cậu đừng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng Ôn Nguyễn cũng biết, Lữ Trạch Cẩn là thế tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng nếm qua trái đắng cuộc đời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Một người mà ai ai thấy cũng phải nể mặt, xem trọng ý kiến như hắn, nhưng lại phải ở chỗ Thịnh Nguyệt Cơ hạ thấp bản thân, đương nhiên chỉ có thể đem những người vô tội ở bên ngoài ra để xả giận.
Ví dụ như, Vu Duyệt.
Ôn Nguyễn không ủng hộ cách làm này của hắn, như vậy rất không công bằng với Vu Duyệt.
“Vu cô nương, chúng ta đi thôi.” Ôn Nguyễn đứng lên, nói với Vu Duyệt, cô lười nói chuyện với một tên thiểu năng.
Vu Duyệt nhìn Lữ Trạch Cẩn hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm đứng dậy.
Nhưng Lữ Trạch Cẩn nào có cho cô rời đi dễ dàng như vậy được, hắn giơ chân ra chặn đường đi trước mặt Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn giương mắt, “Chó ngoan không cản đường nha.” À, quên mất, ngươi không phải là một con chó ngoan, mà là một con chó điên.
“Đậu xanh…” Lữ Trạch Cẩn bị mắng, lập tức giơ nắm đấm.
Lúc này, Kỷ Tri Dao lên tiếng: “Thế tử, ngươi nên tự biết chừng mực mới phải.”
Lữ Trạch Cẩn quay đầu lại, nhìn Kỷ Tri Dao, cười đểu nói: “Sao, đau lòng hả?”
Kỷ Tri Dao chậm rãi uống trà, nhàn nhạt nói: “Đánh nhau với hai nữ nhân chân yếu tay mềm, ngươi nghĩ làm như vậy đáng mặt quân tử sao?”
Lữ Trạch Cẩn giương cằm lên: “Ta cứ thích gây sự đó rồi làm sao?”
Kỷ Tri Dao mặt lạnh nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi đã muốn như vậy, thế được thôi, ta ngược lại có thể giúp ngươi.”
Ôn Nguyễn nghe lời này, nghĩ thầm, Kỷ Tri Dao không hổ là chính cung nương nương nha.
Lữ Trạch Cẩn bị Kỷ Tri Dao chọc cho tức giận không nhẹ, cầm lấy chung trà đang đặt trên bàn ném xuống, “Leng keng” hai tiếng, “Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi mà cũng dám quản ta làm gì sao? Như thế nào? Muốn ở trước mặt Ôn cô nương thể hiện bản lĩnh?”
Ôn Nguyễn lần thứ hai than trời.
Hậu cung mấy người đấu đá lẫn nhau, có thể không kéo cô vào được không?
Nằm không cũng dính đạn! Khóc trong lòng một đống á ~
Cứ như vậy, hai người đàn ông bốn mắt giằng co, còn Ôn Nguyễn bình tĩnh đứng một bên chơi với mèo con.
Lữ Trạch Cẩn thật sự đang phải ngậm cục tức trong người, vốn dĩ đêm qua hắn ta tưởng có thể có một đêm mị tình với Thịnh Nguyệt Cơ. Rốt cuộc, quần còn chưa kịp cởi, quả ngọt còn chưa kịp ăn thì Kỷ Tri Dao tìm tới nơi. Còn hắn, chỉ có thể rời đi một cách đau khổ.
Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện Vu Duyệt mắng hắn một chút, hắn đã nhẫn tâm muốn đem nàng vào thanh lâu, kết quả còn bị Ôn Nguyễn chặn lại.
Hết chuyện này tới chuyện khác âpj tới làm cho Lữ Trạch Cẩn không thể nào kiềm chế được cơn giận dữ của mình nữa.
Lữ-không-não đứng lên, đi đến chắn trước người Ôn Nguyễn, không cho cô rời đi dù chỉ là nửa bước, cười lạnh: "Nếu Kỷ tướng quân đã thương hoa tiếc ngọc, vậy chỉ cần hôm nay ngươi mở miệng cầu xin ta, ta sẽ thả cô ta đi."
"Ngươi muốn gây chuyện thì có ngon tới tìm bổn nương nè? Ôn cô nương cũng không nói oan gì ngươi, ngươi lại muốn làm trò điên gì nữa vậy hả?" Vu Duyệt nghe không nổi nữa, đập bàn đứng dậy mắng cho Lữ Trạch Cẩn một trận.
"Liên quan gì đến ngươi, mau cút đi cho khuất mắt ta!" Lữ Trạch Cẩn hươ tay một cái, suýt nữa lại trúng vào mặt của Vu Duyệt.
Hắn có chút chột dạ, lần này không phải là do hắn cố ý đâu.
Nhưng da mặt hắn dày, chỉ im lặng rụt tay về chứ vẫn ngoan cố không chịu cuối đầu nhận sai.
Vu Duyệt tức đến phát khóc, hận không thể lập tức rút kiếm ra cho Lữ Trạch Cẩn một trận nhớ đời.
Ôn Nguyễn thấy hai người giống như sắp lao vào đánh nhau, thì mở miệng nhẹ nhàng gọi: "Thế tử điện hạ!"
"Cái gì!" Lữ Trạch Cẩn lớn tiếng đáp lại, nhưng suy cho cùng, hắn biết bản thân gây ra chuyện trước, thế nên cũng không có tự tin như trước.
Ôn Nguyễn chậm rãi nói: "Cho dù ngươi có giở thói tay chân đánh nữ nhân cũng không chứng minh bản thân đủ đàn ông. Ngươi vì Thịnh cô nương mà đối xử tàn bạo với người khác càng không chứng minh được ngươi yêu nàng ta nhiều bao nhiêu. Ngược lại, thứ duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy ở ngươi đó là sự trẻ trâu, ngu xuẩn, thậm chí là tàn ác mà thôi."
Cô giương mắt nhìn Lữ Trạch Cẩn, giọng nói đều đều, không nhanh không chậm, không có chút cảm xúc nào, cứ như một người máy đang nói chuyện: "Có ngon thif ngươi cưới Thịnh cô nương về nhà đi, ta tin rằng, nếu ngươi làm được, Vu cô nương nhất định sẽ vô cùng vui vẻ đến thành toàn cho hai người, thậm chí còn tặng cho ngươi không ít lễ vật nữa. Nhưng vấn đề là, ngươi có khả năng này sao?"
Lữ Trạch Cẩn nghe hết lời cô nói xong, bản thân cũng bị làm cho ngây ra.
Ôn Nguyễn không đợi hắn trả lời, lại cười nói tiếp: "Ngươi không làm được. Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là một trong bảy tình nhân của Thịnh cô nương mà thôi, hiện tại ngươi trở nên giận dữ như vậy, bất quá đều là vì cho dù ngươi có ở trên giường nàng ta vắt kiệt cơ thể, cũng không thể trở thành người đàn ông duy nhất của nàng. Cho dù kẻ thất bại như ngươi có tức giận thì đã làm sao, ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay nàng ta mà thôi."
"Còn nữa, bộ dạng của ngươi bây giờ, có phải rất giống... Oán phụ hay không?"
Lời nói của Ôn Nguyễn trôi chảy, như súng liên thanh bắn đùng đùng vào vết thương lòng của Lữ Trạch Cẩn.
Nói xong còn làm bộ vô tội, ý cười tràn ngập, tay vuốt ve Nhị Cẩu Tử, nhìn y hệt trà xanh muội muội mà người ta thường hay kể.
Lữ Trạch Cẩn bị cô nói tới mức sắc mặt trắng bệch, hai tai đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.
Ở trên giường, ở trên giường vắt kiệt cơ thể? Oán phụ? Chỉ là một trong mấy người tình nhân?! Hế lô, Kỷ Tri Dao vẫn còn ở đây đó, ngươi nói vậy chẳng khác nào chửi thẳng vào mặt Kỷ Tri Dao.
Nhưng Ôn Nguyễn quả thực