Nhất Thủy chào hỏi xong liền xoay người vào công xưởng: "Đi theo tôi."
Hai người trao đổi ánh mắt một cái, cũng đi theo vào.
Sư Thanh Y không nghĩ tới Nhất Thủy cư nhiên nhỏ tuổi như vậy, nhìn qua trang phục trêи người, vẫn chỉ là học sinh trung học.
Thông qua quan sát, nàng phát hiện đối phương giơ tay nhấc chân vô cùng cẩn thận, còn có thái độ hoàn toàn bất đồng với bạn cùng lứa tuổi, hắn tương đối trưởng thành sớm, thậm chí trong lòng sự cảnh giác rất mạnh. Hắn cố tình kéo dài khoảng cách giữa hai người, bước nhanh đi tới, lại làm như tình cờ nghiêng mặt về sau thăm dò các nàng, một bộ dáng rất không tín nhiệm thậm chí ẩn ẩn chút oán hận không tên, nhưng rất nhanh liền thu hồi.
Sư Thanh Y lập tức có chút chuẩn bị tâm lý, chuyến đi này sợ rằng sẽ tương đối khó giải quyết.
Nhất Thủy dẫn các nàng đi vào một gian phòng sâu bên trong công xưởng.
Gian phòng này rất rộng lớn, hai bên để hàng loạt giá đỡ, giữa phòng đặt mấy cái bàn dài được chế tác từ gỗ kèm sắt. Phía trêи bàn bày đầy mô hình, sản phẩm chế tác cùng công cụ, một chồng trùng điệp bản vẽ tận dụng mọi khe hở mà để lẫn vào, rất ngổn ngang.
Nhất Thủy dùng tay quét một vòng, một chồng bản vẽ chất như núi trêи bàn liền miễn cưỡng được dọn đi, chừa ra một chỗ trống, nói: "Ngồi đi."
Sư Thanh Y cảm giác hắn qua loa, bất quá vẫn là gật đầu: "Cảm ơn."
Nhất Thủy tựa hồ cũng không để ý chỗ này không có cái ghế nào, Lạc Thần liền chính mình cầm đến hai cái ghế, cùng Sư Thanh Y ngồi xuống.
Nhất Thủy lại không ngồi, chỉ là đứng ở kia, cũng không biết đang suy tính cái gì, nửa ngày không hé răng.
"Tôi họ sư, nàng họ Lạc." Sư Thanh Y tận lực nói bằng ngữ khí hòa nhã, sau khi tự mình giới thiệu liền đi thẳng vào vấn đề: "Trong tin nhắn cậu có nói rằng muốn nói mấy lời với chúng tôi, đó là chuyện gì?"
Nhất Thủy lập tức nhíu mày.
Sư Thanh Y cảm giác hắn kỳ thật cũng không muốn cùng các nàng giao lưu, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân gì đó, giống như tự ép buộc chính mình làm việc mình không thích, hắn đành miễn cưỡng ở chỗ này gặp các nàng.
Lạc Thần trước sau không nói một lời, nàng tựa hồ đối với bố cục trong phòng có chút hứng thú, ánh mắt thường đảo qua dò xét nơi tiếp giáp giữa phòng.
"Trước khi nói rõ, tôi muốn hỏi các người mấy vấn đề." Nhất Thủy nhìn thoáng qua dải lụa trắng che trêи mắt Sư Thanh Y, nói.
"Xin hỏi."
Nhất Thủy nói: "Các người vì sao lại mua những vật có cánh kia?"
Cách dải lụa trắng nên người khác không thể nhìn thấy ánh mắt Sư Thanh Y, ngược lại nàng hoàn toàn có thể cẩn thận mà quan sát biểu hiện của NhấtThủy, đồng thời phỏng đoán mục đích sau lưng của hắn, mà không cần lo lắng bị đối phương phát hiện.
Không phải tùy ý mà hắn đi hỏi mấy vấn đề này, nhất định là có mục đích riêng, hắn muốn dò xét hoặc xác nhận chuyện gì đó. Trong tình huống như vậy, câu trả lời liền trở nên cực kỳ trọng yếu rồi.
Nói thật hay nói dối lúc này đều không phải trọng điểm, hiện tại cần hồi đáp hắn, cẩn thận mà thuận theo mấy vấn đề hắn đưa ra, từ đó dẫn dụ hắn thể hiện cách nhìn của hắn về các nàng, như vậy có thể tìm thấy sơ hở.
Sư Thanh Y biết hắn đáy lòng đầy hoài nghi, tất nhiên không thể tùy ý trả lời toàn bộ câu hỏi, nhiệt tình quá lại khiến đối phương càng thêm nghi ngờ, vậy chuyện tiếp theo liền trở nên khó giải quyết.
"Bởi vì tôi cảm thấy mấy vật kia rất thú vị." Hai tay Sư Thanh Y đan vào nhau, tùy ý đặt ở trêи bàn.
"Cảm thấy thú vị sao?"
"Ừ, những cái cánh tinh xảo như vậy không phải bình thường." Sư Thanh Y sâu kín nói: "Cho nên chúng tôi rất muốn biết chuyện xưa liên quan đến những đôi cánh đó."
Nhất Thủy càng nhíu chặt lông mày hơn, câu trả lời của Sư Thanh Y tựa hồ giúp hắn xác nhận được một điều gì đó, sự thiếu kiên nhẫn càng ngày càng hiện rõ trêи mặt hắn.
Khả năng hắn tuổi tác còn nhỏ, không biết làm cách nào che giấu đi tâm tình, hắn cơ hồ là đè nặng giọng nói: "Vì cái gì muốn tìm hiểu những chuyện xưa sau lưng?"
"Cậu cảm thấy thế nào?" Sư Thanh Y thong thả ung dung nói xong, ngón tay nhẹ nhàng ở trêи bàn điểm một chút: "Cậu hẳn là so với tôi càng hiểu rõ đi?"
Nàng cố ý nói đến mơ hồ, Nhất Thủy hiện tại trong lòng nhất định đang che giấu chuyện gì, nàng muốn dẫn dụ hắn để lộ ra sơ hở. Tuy rằng nàng cũng không biết bí mật đó là gì, nhưng nàng có thể xác định, sau khi nói xong câu này, Nhất Thủy tự nhiên căn cứ vào đó để tìm cách đối phó.
Nhất Thủy rất nhanh xuất hiện phản ứng, hắn giống như có điểm nghiến răng nghiến lợi, ở kia nhẫn nhịn cố không để phát tác.
Nàng suy nghĩ phức tạp quá rồi chăng? Hắn rốt cuộc chỉ là tiểu hài tử mà thôi, còn chưa học được cái gì gọi là bình tĩnh, có vui vẻ hay không đều rõ ràng hiện ở trêи mặt, cũng không biết cái gì gọi là diễn.
Nhất Thủy chịu đựng một hồi, đôi mắt nhìn về phía cuối phòng.
Sư Thanh Y nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện chỗ góc kia có chút gì đó không thích hợp.
Nguyên nhân phòng này nhìn có vẻ rộng lớn, bởi vì nó kỳ thật được tạo thành từ hai gian phòng, chỉ là nơi tiếp giáp đã được nối liền, cho nên khiến cho người ta nhìn vào có loại ảo giác rộng thoáng. Nhưng nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện hai gian phòng này có một đường ngăn cách, nó không phải là không có cửa, mà là cửa đã được khéo léo giấu đi.
Nhất Thủy nhìn qua bên kia, nhìn thật lâu, tựa hồ đang tính toán cái gì.
Sư Thanh Y càng phát hiện hắn nhưng bộc lộ rõ ràng biểu tình lên mặt, dĩ nhiên chứng minh rằng hắn cũng khá đơn thuần, một thiếu niên còn nhỏ tuổi mà trong lòng mang quá nhiều bí mật, hắn không cách nào che giấu được, nếu muốn giấu, nhất định có người khác tiếp tay cho hắn.
Hắn tất nhiên được hỗ trợ phía sau, khi hắn gặp tình huống khó xử liền có người thay hắn giải quyết. Mà lúc này đây, kẻ hỗ trợ kia cũng nắm không rõ tình huống, nếu không sẽ không để Nhất Thủy dễ dàng làm lộ ra.
"Nơi này quá rối loạn, chúng ta qua bên kia ngồi đi." Nhất Thủy đút hai tay vào túi áo, đột nhiên cười gượng một chút: "Bên kia có bàn ghế sạch sẽ, ngồi cũng thoải mái hơn."
Hắn diễn thật vụng về khiến người ta cảm thấy có chút buồn cười.
Sư Thanh Y phát hiện hắn đang lục lọi gì đó trong túi áo, thoạt nhìn vật kia giống như đoản đao hoặc chủy thủ, liền cố ý hỏi hắn: "Bên kia sao?"
"Chính là bên kia." Nhất Thủy có chút vội vàng mà chỉ qua.
"Ngượng ngùng." Sư Thanh Y nhún vai, chỉ vào hai mắt của mình: "Tôi là một người mù, nhìn không thấy, cậu trực tiếp nói cho biểu tỷ của tôi, chị ấy sẽ dẫn tôi qua."
Nhất Thủy nhìn sang Lạc Thần, lại hướng về phía kia chỉ chỉ.
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y đứng lên, Lạc Thần vươn tay đỡ lấy nàng, thật sự giống như đang quan tâm biểu muội mắt không nhìn thấy đường, mềm nhẹ mà thấp giọng nói: "Cẩn thận, em đi theo chị."
Sư Thanh Y ôm lấy cánh tay nàng, tùy ý nàng dẫn đi phía trước.
Khoảng cách đến nơi tiếp nối giữa hai gian phòng ngày càng gần, Sư Thanh Y dĩ nhiên nhìn thấy rõ cơ quan cánh cửa được che giấu kia. Thời hiện đại bây giờ không có ai lại đi thiết kế cửa dạng cơ quan bí hiểm như vậy, loại kỹ thuật này vốn bắt nguồn từ thời cổ đại, cho nên nàng đối với cấu tạo của nó cực kì hiểu rõ, loại cửa này nếu người bị nhốt bên trong căn bản không cách nào mở ra.
Nhất Thủy chính là muốn dẫn các nàng đến cái bàn phía phòng trong, đây vốn là hai gian phòng riêng biệt nhưng nếu không nhìn kỹ, nhìn không ra ranh giới, mọi người đều sẽ bởi vì thị giác sai lầm mà cho rằng chỉ có một gian phòng, trong tình huống đó các nàng đi đến bên trong, cửa ở giữa nếu bị đóng lại, liền sẽ bị nhốt ở trong đấy, tương đương với bị cầm tù.
Đi đến nửa đường, Nhất Thủy khẩn
trương nói: "Các người vào trong ngồi trước, tôi đi lấy nước đến mời các người."
Sư Thanh Y nói: "Khách khí."
Nhất Thủy gấp gút rời đi, liền thoát ra phòng ngoài. Lấy nước bất quá chỉ là cái cớ, Sư Thanh Y biết hắn sẽ không đi xa, hẳn chỉ là núp ở bên ngoài nhìn lén.
Nàng chạm vào cánh tay Lạc Thần, lặng lẽ đưa đao quân dụng qua cho nàng ấy, Lạc Thần tiếp nhận đao, nhìn nàng một hai, sóng mắt lưu chuyển mà hiểu ý nhau, liền dẫn nàng đi thẳng qua cơ quan cửa.
Rất nhanh các nàng đã đi lướt qua ranh giới giữa hai gian phòng, một mực đi đến cái bàn phía trong, Sư Thanh Y đoán rằng mặt đất xung quanh bàn cất giấu nút khởi động cơ quan, nàng vừa nhấc chân dẫm đi lên, chỉ nghe ầm vang một tiếng, cửa được giấu kín lập tức bắn ra, cấp tốc khép kín lại.
Được cửa che chắn, Lạc Thần trong nháy mắt di chuyển đến sát cửa, tìm thấy bên trong bộ phận khởi động cơ quan, ngay lập tức đâm thẳng đao quân dụng vào. Bởi vì cơ quan vận chuyển, bộ phận này chỉ xuất hiện trong quá trình cửa đang đóng lại, sau khi cửa đóng hẳn liền biến mất, cơ hội để bắt lấy nó chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Cũng may đao quân dụng thành công ghim vào chốt cơ quan, vì vậy cửa dù khép kín nhưng là chưa kín hẳn.
Lạc Thần nắm chắc đao quân dụng, âm thầm dùng lực xoay một cái, chốt cơ quan này được che giấu ở vị trí vô cùng bí hiểm, ngắn ngủi chưa đầy một giây mở ra giống như nó đem bộ phận yếu ớt nhất hé lộ, hơi dùng sức một chút, chỉ nghe một âm thanh nhỏ bé vang lên, chốt cơ quan tức khắc bị phá hư không còn gì.
Hiện tại cửa này hoàn toàn có thể bị Sư Thanh Y nhẹ nhàng đẩy ra, chính là nàng lại không nóng nảy, mà là vươn tay đập đập lên cánh cửa, cao giọng nói: "Sao lại thế này, mau thả chúng tôi ra ngoài."
Nàng liên tiếp đập mấy cái, dáng vẻ giống như thật vội vàng, đồng thời yên lặng lắng nghe, nàng cảm giác được ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, chính là Nhất Thủy.
"Cứu mạng, ngoài đó có ai không, thả chúng tôi ra ngoài đi!" Sư Thanh Y nhân cơ hội lại nói.
Lạc Thần mặt vô biểu tình mà nhìn nàng.
Sư Thanh Y bị nàng xem đến bên tai đỏ bừng, bất quá vẫn là tục diễn đến kín kẽ không một lỗ hổng, tiếp tục kêu gọi Nhất Thủy đến đây thả người. Nàng đoán rằng Nhất Thủy cho rằng đã bắt được con mồi, hắn nhất định rất có cảm giác thành công, sẽ đứng ở gần cửa thưởng thức con mồi thời khắc này sa lưới.
Nàng càng giả vờ đáng thương thì xác suất Nhất Thủy tiến đến đây cũng càng lớn.
Sư Thanh Y thấy Lạc Thần đi tới bên cạnh, liền ra dấu để nàng ấy dán sát vào, sau đó ghé vào bên tai nàng ấy nói thầm: "Đợi lát nữa chị nhớ phối hợp diễn cùng em một chút…"
Nàng nhẹ giọng bàn giao xong, Lạc Thần gật đầu một cái, môi dán vào bên tai nàng đáp: "Được."
Ngoài cửa vang lên giọng nói vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa của Nhất Thủy, hắn quả nhiên đắc ý mà lại đây, thậm chí giống như thị uy gõ gõ vào cửa: "Rốt cuộc bắt được các người! Các người đáng đời! Đồ xấu xa!"
Lạc Thần thuận thế mượn lực, cánh cửa được kéo qua một bên, cửa vừa mở, Sư Thanh Y lập tức xông ra tóm lấy cổ áo Nhất Thủy, hắn nhất thời kinh hãi đến biến sắc, lập tức liền muốn chạy, Sư Thanh Y kéo áo hắn lại, khéo léo làm một động tác, giáo phục vốn rộng rãi của Nhất Thủy đột nhiên bị kéo tuột ra ngoài.
Nhất Thủy mặt đỏ bừng kêu to: "Cô đột nhiên cởi đồ tôi làm gì!"
Sư Thanh Y làm như áy náy nói: "Ai nha, thực xin lỗi, tôi đây là người mù, nhìn không thấy nên lỡ tay."
Nhất Thủy: "…"
Dựa theo bản lĩnh của Sư Thanh Y, vừa hồi nàng hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mà chế trụ Nhất Thủy, nhưng nàng chỉ là cố ý muốn đem áo của hắn kéo ra ngoài.
Chính vì vậy vừa lúc tạo cho Nhất Thủy có cơ hội thoát thân, hắn quơ quào từ túi áo lấy ra một cây chủy thủ, không hề có sức lực mà hướng Sư Thanh Y đâm tới, đồng thời đe dọa kêu to: "Cô đừng tới đây nha! Tới đây tôi liền giết cô!"
Sư Thanh Y đã sớm chờ hắn, xông lên phía trước, nắm lấy cây chủy thủ trong tay Nhất Thủy, hắn lúc này đã sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy, Sư Thanh Y vừa động liền đoạt được vũ khí, động tác vô cùng khéo léo mà làm như vô ý để Nhất Thủy đâm vào người, bị lực kéo về phía trước, Nhất Thủy không điều khiển được mà đem chủy thủ đâm mạnh vào người Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lập tức cong lưng, kêu lên một tiếng, hai chân gối trêи mặt đất. Nàng cả người run lên, giống như vô cùng thống khổ, lúc này Lạc Thần bước nhanh đến đến bên người nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng.
Sư Thanh Y nhắm nghiền hai mắt, trực tiếp ngả vào trong lồng ngực của Lạc Thần, cuộn thân mình hoàn toàn bất động.
Nhất Thủy nhìn thấy tình cảnh như vậy, cho rằng Sư Thanh Y bị trúng đao, run lẩy bẩy nói: "Cô ấy… cô ấy đã chết sao?"
Lạc Thần ôm Sư Thanh Y, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhất Thủy.
Bị ánh mắt lạnh thấu xương của Lạc Thần nhìn đến, Nhất Thủy sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn cho rằng Lạc Thần nhìn như vậy, nghĩa là người trong lòng nàng ấy khẳng định sống không được rồi, hắn lập tức một bên kinh hoảng thốt lên mình đã giết người, một bên té lộn nhào mà chạy trốn.
Một lát sau, Sư Thanh Y mở mắt ra, đem chủy thủ đã được đảo ngược trong tay lên, nói: "Được rồi."
Lạc Thần buông lỏng nàng ra.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, môi khẽ hiện lên một tia cười tinh nghịch: "Chị diễn xuất đặc biệt tốt."
Lạc Thần nói: "Vẫn diễn không bằng biểu muội đây."
Sư Thanh Y: "…"
Nàng đứng lên nhìn quanh phòng một chút, phát hiện một ít thuốc màu, liền chiết một phần sang bình nhỏ, lại huýt sáo một tiếng, Cử Vĩ rất nhanh liền xuất hiện.
Sư Thanh Y đem áo của Nhất Thủy đưa tới trước mũi Cửu Vĩ, dặn nó nhớ kỹ mùi, Cửu Vĩ ngửi ngửi, lập tức chạy đi.
Hai người một đường đuổi theo Cửu Vĩ, một lát sau, Cửu Vĩ dẫn các nàng tới trước một miệng giếng.
Sư Thanh Y nhìn xuống xem, phát hiện miệng giếng này vừa được mở ra, thành giếng còn lủng lẳng thang dây dùng để lên xuống, thang còn đang nhẹ nhàng rung lắc, rất rõ ràng vừa có người trèo xuống dưới.