Q: Meo thụ, làm nũng xem nào!
A: (o-ωq)). oO Buồn ngủ quá, dụi mắt, ngủ gật…
***
Lúc Sở Thiếu Tự về nhà, chỉ thấy Sở Uyển ngồi trong phòng khách.
“Thiếu Tự.”
“Sao chị lại ở đây?” Sở Thiếu Tự liếc mắt, đột nhiên hỏi: “Tiểu Lạc đâu?”
Sở Uyển đánh mắt ra hiệu về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Sở Thiếu Tự đi tới, lạnh nhạt thờ ơ bỏ mặc Sở Uyển.
“Thiếu Tự, em đang tỏ thái độ gì với chị thế hả?” Thái độ của anh cực kỳ rõ ràng, đây là lí do Sở Uyển không đọ được với Khương Tiểu Lạc. Cô biết rõ tầm quan trọng của Khương Tiểu Lạc trong lòng Sở Thiếu Tự, đó chính là bảo bối quý giá của anh.
Người ta thường nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không ngờ con trai cũng biết hướng về người ngoài.
Sở Thiếu Tự vặn vặn tay nắm cửa, thấy cửa bị khóa từ bên trong. Anh gõ cửa một cái, bên trong không ai đáp lại. “Tiểu Lạc.” Gọi một tiếng, cửa mới được mở ra.
Anh nhìn thẳng vào gương mặt cậu theo bản năng, sợ cậu chịu ấm ức. May mà trông cậu có vẻ không sao.
Khương Tiểu Lạc mở cửa xong lại quay vào trong. Sở Thiếu Tự còn đứng ở cửa, nói với Sở Uyển, “Chị, không có chuyện gì quan trọng thì chị về đi.”
“Không mời chị ở lại ăn cơm tối sao?”
Sở Thiếu Tự thẳng thắn từ chối, “Không tiện.”
“Em thật đúng là cưng chiều cậu ta lên tận trời rồi.” Sở Uyển biết, thái độ của Sở Thiếu Tự đối với cô bây giờ hơn phân nửa là vì lo lắng cho cảm nhận của Khương Tiểu Lạc. “Ai biết được có phải cậu ta tham…” Thấy nét mặt Sở Thiếu Tự hơi tức giận, Sở Uyển ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói mấy lời quá đáng ra.
Cô cầm lấy túi xách trên ghế salon, nói: “Chị về trước vậy. Thiếu Tự, rảnh rỗi nhớ về thăm nhà. Tuy ba mẹ còn chưa đồng ý, nhưng dù sao cũng là ba mẹ ruột thịt, đâu cần phải coi nhau như kẻ thù.”
“Tính sau đi.”
Cuối cùng Sở Uyển cũng đi, trong nhà yên tĩnh hơn hẳn.
Sở Thiếu Tự vào phòng, nghe thấy thanh âm gõ bàn phím bùm bùm của Khương Tiểu Lạc, gõ mạnh như đang trút giận.
Anh cúi người, xoay cậu lại, mặt đối mặt. Khương Tiểu Lạc thuận thế ôm lấy cổ anh, hai chân quắp lên đùi anh. Sở Thiếu Tự nâng mông cậu, bế cậu lên, thoải mái ôm người ta.
Anh cúi đầu hôn nhẹ nhàng vào môi cậu, dụ dỗ: “Ai dám chọc giận bảo bối của anh thế?”
Khương Tiểu Lạc bĩu môi: “Biết rõ còn cố hỏi.”
“Tính chị ấy là vậy, em đừng chấp.”
Khương Tiểu Lạc gối đầu lên vai anh, “Sở Thiếu.”
“Ừ?”
“Anh không được bỏ rơi em, bất kể người nhà anh làm gì, nói gì, anh cũng không được rời khỏi em.” Thanh âm của cậu có chút run rẩy sợ hãi.
Sở Thiếu Tự cắn vào cần cổ trắng nõn của người yêu, tạo ra dấu hôn nho nhỏ.
“Đồ ngốc, em quan trọng hơn họ.” Nếu không thì anh cũng không phải bất hòa với người nhà.
“Chỉ giỏi nói ngọt.” Nhưng rất hiệu quả, Khương Tiểu Lạc ôm anh thật chặt, “Dù sao anh cũng không được rời bỏ em, vĩnh viễn cũng không được, đời này em đã quen ỷ lại vào anh, em chỉ muốn anh luôn cưng chiều em, mãi mãi cưng chiều em. Kiếp này, à không, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa, kiếp sau nữa nữa nữa…A! Anh làm gì thế?”
Lỗ tai đột nhiên thấy ấm ướt ngứa ngáy, Khương Tiểu Lạc bịt tai, ngăn cản động tác của anh.
Sở Thiếu Tự sợ cậu sẽ nói “kiếp sau nữa nữa nữa nữa” không ngừng, mau chóng chuyển sang chủ đề khác, thành công rồi thì ngừng tay.
Buông cậu xuống đất, Khương Tiểu Lạc đột nhiên vươn tay, mở lòng bàn tay ra.
“Đau, anh xoa cho em đi.”
Trong giọng nói mang theo chút ấm ức.
Giữa lòng bàn tay bị rách da, hơi rướm máu, hiển nhiên là bị vật gì đó cào rách.
“Thế này là sao?” Thấy trong mắt anh lóe lên sự tức giận và đau lòng, Khương Tiểu Lạc vội vàng trả lời, “Em không cẩn thận nên ngã, quẹt vào đá nhỏ. Sở Thiếu, anh quét nhà không sạch.” Cậu trách.
“Được rồi, lần sau anh sẽ quét lại mấy lần nữa. Em bất cẩn quá.” Sở Thiếu Tự nâng tay cậu lên, trực tiếp lè lưỡi ra liếm. Khương Tiểu Lạc vừa muốn thu tay về đã bị anh nắm chặt.
“Đồ ngốc, anh không ngại bẩn sao?”
Tuy nói rằng nước bọt có thể trừ độc, nhưng ai biết được nó có tác dụng thật không. Hơn nữa, tay Khương Tiểu Lạc toàn cầm chuột với đánh máy, có rất nhiều vi khuẩn. Sở Thiếu Tự đúng là cái gì cũng cho vào miệng được.
Ục ục…
Không khí ngọt ngào bị tiếng kêu phát ra từ bụng người nào đó phá vỡ.
“Em đói rồi.”
“Được, anh đi nấu cơm.”
Sở Thiếu Tự bôi thuốc cho Khương Tiểu Lạc trước, dán băng ego lên. Cậu khó chịu muốn bóc nó ra, bị anh cưỡng chế yêu cầu dán đến ngày mai mới được bóc.
Được rồi, bị Sở Thiếu Tự quản, Khương Tiểu Lạc vô cùng cam tâm tình nguyện. Trong quá trình chờ cơm, cậu bò lên weibo, đắc ý đăng weibo mới.
Kỳ Meo: Bạn trai tôi rất đảm đang [Hình ảnh: Bàn tay bị dán băng ego]
Weibo của Khương Tiểu Lạc có hơn 300 fan, tuy rằng ít nhưng rất tích cực bình luận, Cậu vừa weibo đã có rất nhiều người thấy.
Bình luận 1: Hành động này biểu hiện muốn thoát đoàn FA sao = 口 =
Bình luận 2: Biết đâu là bố anh thì sao ﹁_﹁
Bình luận 3: Bạn trai gì gì đó, đích thị là show ân ái.
Song Mộc Lâm: Mau đăng ảnh của bạn trai cậu đi.
Bình luận 4 trả lời Song Mộc Lâm: Lâm tiểu công thật đòi hỏi~
Nam Phong: Gì thế này?
Nhìn bình luận, Khương Tiểu Lạc mới bất giác nhận ra mình hơi đắc ý quá đà.
Dám đăng ảnh lên mạng.
Nhưng lần trước trên YY,