Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông, là một dãy số xa lạ.
“Alô?”
Nụ cười trên gương mặt Khương Tiểu Lạc vụt tắt khi nghe thấy tiếng nói từ điện thoại, tay bất giác xiết chặt thành nắm đấm.
“Anh Đường Học.”
Đường Học là chồng của chị gái khác cha khác mẹ của Khương Tiểu Lạc, hay còn gọi là anh rể. Tuy rằng quan hệ giữa cậu và Mục Phi không tốt, nhưng từ khi trở thành người nhà với Đường Học, cậu lại coi Đường Học như anh trai mình.
Người trong điện thoại nói thật lâu, Khương Tiểu Lạc lắng nghe với gương mặt nghiêm túc, sau đó hít sâu một hơi ngắt lời nói lan man của Đường Học. “Anh Đường Học, em không về đâu.”
…
“Em không cần thiết phải về, chẳng phải Khương Đảo đuổi em cút sao? Em trở lại để chịu khinh thường làm gì?”
…
“Con mẹ nó ai bảo đồng tính luyến ái là biến thái! Các người đừng làm phiền tôi nữa…!” Khương Tiểu Lạc tức giận ngắt máy, sau đó tắt nguồn điện thoại luôn, tránh lại bị quấy rầy.
Cho đến bây giờ, Đường Học vẫn còn cho rằng đồng tính là bệnh, còn muốn dẫn cậu đi khám bác sĩ tâm lí. Đây chỉ là một trong số những điều khiến Khương Tiểu Lạc tức giận, còn một điều mà cậu không thể nào tha thứ là Đường Học tin lời Mục Phi, quay sang chỉ trích cậu.
Mẹ Khương Tiểu Lạc mất sớm, cha cậu Khương Đào tái hôn với một người phụ nữ dẫn theo con của chồng trước, đó chính là chị gái cậu, Mục Phi. Nhà cậu đột nhiên bị hai người xa lạ chiếm lĩnh, Khương Tiểu Lạc không quen, nhưng vẫn nghe lời cha, ngoan ngoãn ở cùng bọn họ. Mẹ kế thì khỏi nói, chung quy lại không phải con mình, dù có đối xử bất công cũng là lẽ thường tình. Nhưng người chị gái này bụng dạ hẹp hòi, từ nói đến lớn cái gì cũng muốn tranh giành với cậu.
Ví dụ như lúc hai người chia nhau đồ ăn vặt, chị sẽ lẳng lặng lấy hết phần của cậu. Khi đó Khương Tiểu Lạc rất ngây thơ, lập tức chạy đi mách Khương Đào, kết quả chị gái lại giả vờ vô tối, ấm ức nói lẽ ra mình không nên ăn.
Trong mắt người lớn, đồ ăn vặt chẳng đáng là bao, kết quả tất nhiên là Khương Đào hứa sau này sẽ mua nữa, thỏa hiệp như vậy.
Mục Phi ghét Khương Tiểu Lạc, Khương Tiểu Lạc cũng ghét Mục Phi.
Cậu chọn không thèm quan tâm tới chị ta, coi người như không khí. Nhưng Mục Phi thì hở một tý là mách lẻo.
Cha ơi, Khương Tiểu Lạc yêu sớm.
Cha ơi, Khương Tiểu Lạc chửi bậy.
Cha ơi, Khương Tiểu Lạc làm vỡ cái chén học sinh tặng cha.
Vân vân…
Mấy cái đầu thì không nói, nhưng cái cuối cùng rõ ràng do chính chị ta làm.
Quan hệ giữa Mục Phi và Khương Tiểu Lạc không tốt, cha mẹ biết hết. Khương Đào muốn khuyên nhủ Khương Tiểu Lạc, bảo cậu phải biết đối xử tốt với chị gái, như vậy gia đình mới hòa thuận được.
Lớn nhường bé là lẽ thường tĩnh, nhưng đến lượt Khương Tiểu Lạc thì lại thành bé nhường lớn. Cậu không chịu thỏa hiệp, Khương Đào còn dùng gương mặt nghiêm túc như đang chỉ trích cậu làm sai. Khương Tiểu Lạc hét lên một tiếng “con ghét bọn họ” rồi chạy ra khỏi nhà.
Ngày đó, Khương Tiểu Lạc thực hiện một cuộc bỏ nhà ra đi ngắn ngủi. Cho tới khi về nhà, cậu nhận ra bọn họ đã ăn cơm tối xong, hoàn toàn không có ai quan tâm cậu, ngay cả cha ruột cũng không.
Khương Tiểu Lạc dần dần cảm thấy mình lạc lõng trong cái nhà này, không có chốn dung thân. Khương Đào là thầy giáo, nghiêm khắc ít nói, chỉ biết yên lặng dùng ánh mắt để trao đổi. Vậy nên hai cha con cậu ít khi nói chuyện tử tế với nhau, quan hệ với Khương Đào cũng ngày càng trở nên xa cách.
Sau khi lên đại học, Khương Tiểu Lạc thường trốn không về nhà, thậm chí còn đi làm thêm kiếm tiền để khỏi phải nhìn sắc mặt Khương Đào mà xin tiền, dù sao cậu vẫn chưa có kinh tế độc lập.
Đến khi xu hướng tình dục của cậu tình cờ bị Mục Phi phát hiện ra, chị ta thấy được ảnh cậu chụp lén Sở Thiếu Tự, lập tức ồn ào mách lẻo.
Khi đó, Khương Tiểu Lạc vẫn trong thời kì thầm mến Sở