Khương Tiểu Lạc mở ngăn kéo rút một tờ giấy A4 trắng tinh ra, cầm bút bi, bắt đầu viết bản kiểm điểm.
“Sở thiếu thân mến, chào anh.
Đây là một bản kiểm điểm vô cùng nghiêm túc.
Qua chuyện lần này, em, Khương Tiểu Lạc, đã được cảnh tỉnh sâu sắc…”
Cậu ngồi thẳng lưng, vò đầu bứt tai một hồi, mặt mày nhăn nhó, nét mặt nghiêm túc, quả thật giống y như học sinh hư bị phạt viết bản kiểm điểm.
Nhắc tới bản kiểm điểm, hồi học đại học, không phải Khương Tiểu Lạc chưa từng viết bao giờ. Hồi đó, cậu đi quán bar chơi với bạn cùng phòng của Sở Thiếu Tự, quẩy tới đêm khuya, không kịp về ký túc xá nên phải ngủ ở bên ngoài. Nào ngờ đêm đó thầy giám thị đi kiểm tra phòng ngủ, họ bị phạt vì tội đi đêm không về kí túc, ngoài một bản kiểm điểm 2000 chữ, còn bị dán ảnh cảnh cáo trước cửa kí túc xá nam.
Thật sự là vô cùng mất mặt.
Vì vậy, Khương Tiểu Lạc có thể nói là đặt bút thành văn, viết đầy hai phần ba trang giấy, hơn nữa bản thân cậu đã tựtiến hành cảnh tỉnh trong lòng. Cậu gấp giấy lại, xách mông vội vã chạy tới phòng ngủ.
Lúc mở cửa, Khương Tiểu Lạc còn hơi do dự. Cậu e dè ngó đầu vào trong phòng xem xét tình hình. Sở Thiếu Tự vẫn ngồi tựa ở đầu giường dùng máy tính như ban nãy.
Chút động tác nhỏ của cậu, đương nhiên Sở Thiếu Tự có thể phát hiện ra. Vì vậy Khương Tiểu Lạc hít sâu một hơi, bước vào phòng. Ngồi ghé vào mép giường, cậu cung kính dâng bản kiểm điểm bằng hai tay cho Sở Thiếu Tự, mong anh xem thử.
Anh nhìn cậu chằm chằm, Khương Tiểu Lạc giải thích, “Sở thiếu, em thật sự biết lỗi rồi.”
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Thiếu Tự, cậu nghẹn lời, chờ anh lên tiếng.
“Có lẽ là do anh chuyện bé xé ra to.” Sau khi ngẫm lại, anh biết rõ Khương Tiểu Lạc chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn mà thôi.
“Không, không, không!” Khương Tiểu Lạc liên tục lắc đầu, vẫn muốn nhận lỗi về mình. Sở Thiếu Tự nhúc nhích muốn ngồi thẳng lên, chợt nghe anh kêu khẽ một tiếng, vói tay vào trong chăn. Khương Tiểu Lạc nhìn anh nhíu mày thật chặt, lập tức xốc chăn đang đắp trên người Sở Thiếu Tự lên, kéo chân anh gác lên vai mình, vuốt ve bắp chân anh.
Sở Thiếu Tự từng bị chuột rút nên Khương Tiểu Lạc đã cố tình lên mạng tìm phương pháp chữa trị. Tuy rằng cậu hơi ngốc nghếch, ngây thơ, nhưng cậu luôn để tâm tới những chuyện liên quan đến Sở Thiếu Tự.
“Dễ chịu hơn không?” Chuột rút chỉ có thể chờ tới khi bớt đau mới đỡ, quá trình đó quả thật không hề thoải mái chút nào. Nếu như người bị đau là cậu, chắc chắn đã ôm chăn lăn qua lăn lại ăn vạ gào thét cho đỡ đau. Còn Sở Thiếu Tự thì chỉ cau mày cắn môi.
“Đỡ nhiều rồi. Tay nghề mát xa không tệ.” Sở Thiếu Tự dịu dàng xoa đầu cậu, Khương Tiểu Lạc biết anh lại để ý tới mình rồi.
Cậu cúi đầu cười, bộ dáng nịnh nọt: “Anh không giận chứ?”
“Anh từng giận em sao?” Sở Thiếu Tự nhìn bộ dạng lo lắng của cậu mà buồn cười.
Khương Tiểu Lạc nói có sách mách có chứng, nếu vừa rồi Sở Thiếu Tự không giận thì cậu việc gì phải viết bản kiểm điểm chứ? “Rõ ràng lúc nãy anh không thèm nói chuyện với em, còn bày ra bản mặt khó chịu.”
“Do anh mặt than mà thôi.” Nào ngờ Sở Thiếu Tự lại đáp như thế.
Vậy tức là em đang bị anh đùa giỡn sao? =▽=
Kệ đi, không cần quan tâm nữa, cứ để chuyện này theo gió bay đi.
Hôm nay Sở Thiếu Tự không khoẻ, Khương Tiểu Lạc không muốn để anh mể mỏi, vì vậy xung phong nhận việc đi mua thức ăn nấu cơm tối. Xét thấy tay nghề nấu nướng của bản thân quả thật không tốt lắm, cơm tối vẫn do SởThiếu Tự làm.
“Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn.” Công dụng duy nhất của Khương Tiểu Lạc cũng không còn luôn.
Nằm nghỉ nguyên một ngày, đã không còn cảm giác hoa mắt chóng mặt, dẫu vậy Khương Tiểu Lạc vẫn coi anh như bệnh nhân. Lúc Sở Thiếu Tự xào rau, cậu đứng ở bên cạnh nhìn, tán ngẫu với anh.
“Sở thiếu, anh quen Hinh Tử à?”
“Đàn em ở đại học, năm hai đã ra nước ngoài du học nên em không quen.” Sở Thiếu Tự biết Khương Tiểu Lạc muốn hỏi cái gì, vì vậy trả lời rất đầy đủ.
“Ồ.” Chẳng trách cậu chưa từng thấy anh nhắc tới nhân vật này, từ đáy lòng Khương Tiểu Lạc rất tán thưởng cô. “Đàn em của anh nói chuyện rất sắc bén.”
“Cô ấy nói gì?”
Khương Tiểu Lạc kể lể lại từng chuyện, bao gồm cả lần cảnh cáo khi cô không biết thân phận của cậu và những lời khuyên sau khi đã biết.
Sở Thiếu Tự bỏ rau cải xanh xào nấm hương vào đĩa, để Khương Tiểu Lạc bưng ra bàn. Vừa ngửi mùi, bụng cậu đã đánh trống vang rền. Lúc quay lại, hai người tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.
“Cô ấy học đại học chuyên ngành tâm lí học.”
Ồ~ Chẳng trách, mỗi lần nói chuyện với cô đều bất giác sinh ra cảm giác áp bức. May mà không phải gặp mặt trực tiếp, nếu không sẽ bị nhìn thấu mọi tâm tư. Người học tâm lí học luôn khiến người khác cảm thấy có chút sợ hãi.
Khương Tiểu Lạc tò mò còn muốn hỏi tiếp, Sở Thiếu Tự lại kéo cậu tới bàn ăn.
“Muốn hỏi gì ăn xong rồi tính.”
Cậu thấy Sở Thiếu Tự đã bắt đầu ăn, đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Thật ra thói quen này là do Sở Thiếu Tự rèn cho cậu.
Nhìn cử chỉ ăn uống tao nhã của anh, Khương Tiểu Lạc cảm thấy kiểu ăn chó gặm của mình thật vô cùng thô bỉ =.=
Cậu chống cằm nhìn Sở Thiếu Tự dùng đũa ăn cơm lặp đi lặp lại, mắt díp lại tới mức đập đầu xuống bàn kêu vang một tiếng, xua tan cơn buồn ngủ.
Cậu theo thói quen lau khoé miệng, cho dù không hề có nước miếng chảy ra.
“Sở thiếu, sao tên trong võng phối của anh lại là Sở Thiếu, nghe như tự kỉ ấy.” Khương Tiểu Lạc đã thắc mắc điều này từ rất lâu rồi, thời này làm gì có ai tự xưng mình là A thiếu, B thiếu gì đó, chẳng khác nào tự coi mình là công tử nhà giàu o(*≧▽≦)ツ
Đương nhiên, Khương Tiểu Lạc gọi Sở Thiếu Tự là Sở thiếu thì không tính, bởi đó là gọi yêu.
Sở Thiếu Tự lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu, giải thích: “Đàn em đặt.”
Cô đàn em này ôm đồm hết việc lớn việc nhỏ, quả thật là mẹ ruột vô cùng có trách nhiệm.
“Vậy vì sao anh lại phối âm? Trông anh đâu giống như người có sở thích này?”
Sở Thiếu Tự thu dọn bát đũa, định đứng dậy. “Giúp đàn em một lần thôi, còn thắc mắc gì không?”
Khương Tiểu Lạc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát: “Tạm thời hết rồi.”
“Đi tắm rửa đi ngủ sớm đi.”
Thật ra hôm nay Khương Tiểu Lạc rất mệt mỏi, cảm giác như trôi qua một ngày vất vả vô cùng, muốn leo lên giường ngủ sớm một chút. Nhưng sau khi vào phòng ngủ nghe một cú điện thoại, cậu lại đi giày chạy ra ngoài.
“Sở thiếu, tối nay em muốn đi tụ tập với nhóm Hướng Nhạc và Vương Đạt Đạt.”
Đương nhiên Sở Thiếu Tự quen mặt bạn cùng phòng của Khương Tiểu Lạc, dẫu vậy khi nghe thấy lời xin phép của cậu, anh vẫn hơi nhíu mày.
Tuy Khương Tiểu Lạc đã là người lớn, nhưng trong mắt Sở Thiếu Tự, cậu mãi mãi là trẻ con.
“Phải về trước mười giờ tối.”
Khương Tiểu Lạc vội vàng rút điện thoại ra xem, kêu to: “Chỉ được chơi hai tiếng rưỡi thôi ư?”
Cậu chẳng vui chút nào, hai tiếng rưỡi nghe có vẻ dài, nhưng đối với đám bạn cũ đã lâu không gặp mà nói, tất nhiên phải hàn huyên náo nhiệt một phen, 150 phút làm sao mà đủ, chưa kể còn mất thời gian đi xe tới điểm hẹn.
“Được rồi, em sẽ về trước mười giờ.”
Vậy còn hơn là không đi, cho bạn bè leo cây. Hơn nữa, KTV chỉ cách