Cho dù là ban ngày, rèm cửa vẫn kéo kín, trong phòng tối tắm vô cùng. Khương Tiểu Lạc không nhúc nhích rúc trong góc phòng ngủ, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm qua.
Giờ phút này, quần áo đã khô.
Cả căn phòng chìm trong im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề. Khuôn mặt Khương Tiểu Lạc đỏ ửng bất thường.
Sở Thiếu Tự vẫn không xuất hiện trước mặt cậu.
Khương Tiểu Lạc duỗi tay ra, trên tay tràn đầy dấu răng hỗn loạn, đều do cậu tự cắn chính mình, trông rất kỳ quái, nhưng lúc cắn hoàn toàn không thấy đau.
Cậu vỗ vỗ hai má mình, chật vật đứng lên, bởi vì đã lâu không ăn uống gì, lại ngồi trên mặt đất cả đêm nên không còn sức lực để gắng gượng.
Cậu rút điện thoại đã được sạc đầy pin, khởi động máy, không có thông báo cuộc gọi nhỡ nào. Khương Tiểu Lạc đành vác vẻ mặt ảm đạm ra khỏi phòng ngủ.
Tủ lạnh trống trơn, cậu úp một bát mì ăn liền, hương vị rất ngấy, làm người ta cảm thấy khó tiêu. Đói bụng cả ngày, nhưng cậu không hề thấy đói, chẳng qua chỉ bắt buộc bản thân phải ăn mà thôi.
Ăn xong, uống thuốc cảm cúm, tắm rửa, thay quần áo, Khương Tiểu Lạc lại đi tới nhà họ Sở. Lần này, cậu không bị sập cửa vào mặt mà có người giúp việc ra mở cửa.
“Cậu tìm ai?”
“Sở Thiếu Tự có ở đây không?”
“Thiếu gia đã chuyển ra ngoài ở từ lâu rồi.”
Khương Tiểu Lạc cảm thấy khó thở, cắn môi hỏi tiếp: “Vậy Sở Uyển, Tiếu Danh thì sao?”
Người giúp việc mất kiên nhẫn đáp: “Hai người họ đều ra nước ngoài rồi. Rốt cuộc cậu có việc gì?”
“Đi đâu cơ?”
“Tôi không biết, chúng tôi không được biết chuyện này.”
Cửa đóng lại, cắt đứt toàn bộ hy vọng của Khương Tiểu Lạc. Sở Thiếu Tự không hề được đưa tới đây, Sở Uyển ra nước ngoài, có phải đã dẫn cả Sở Thiếu Tự đi theo không?
Chẳng lẽ anh ấy bị thương rất nặng?
Trong lòng Khương Tiểu Lạc hiện ra rất nhiều khả năng, cảm thấy mình gần như thở ra lửa, thuốc cảm cúm hoàn toàn không có tác dụng, đầu cậu càng ngày càng đau.
Khương Tiểu Lạc tuyệt vọng rời khỏi nơi này.
Một người đàn ông mặc bộ đồng phục giống người giúp việc khi nãy đứng ở cửa nhà nhìn cậu, sau khi người giúp việc đóng cửa vào nhà, hắn hỏi: “Trông thằng nhóc đó thật quen.”
Người giúp việc cười nhạt, trên mặt đầy ý khinh thường: “Đó là tình nhân mà Sở thiếu gia nuôi ở ngoài, lần trước còn dẫn về nhà làm hai cha con cãi nhau ầm ĩ.”
Hai người túm tụm một chỗ, lén lút bàn tán chuyện của chủ nhà.
Khương Tiểu Lạc về nhà, đối mặt với nơi đã không còn náo nhiệt, cậu lầm lũi chui vào trong chăn.
Dưới hai con mắt là quầng thâm đen xì.
Khương Tiểu Lạc cảm thấy mình rất vô dụng, cậu không tìm thấy Sở Thiếu Tự, thậm chí cậu còn không biết anh bị đưa đi đâu. Người ta cố ý giấu anh, vậy mà cậu hoàn toàn không có cách nào.
Cậu sắp điên rồi.
Móng tay vô thức găm chặt vào lòng bàn tay tới mức chảy máu, dường như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn trong tim.
Điện thoại di động vui vẻ vang lên, Khương Tiểu Lạc lập tức bật dậy, vội vã nhìn cái tên hiện thị trên màn hình. Cậu ngẩn ngơ, động tác đình trệ, hy vọng mới loé lên đã biến mất, trong đôi mắt chỉ còn phản chiếu ánh sáng lập loè của màn hình điện thoại.
Khương Tiểu Lạc không nghe máy, điện thoại reo hồi lâu cũng phải bỏ cuộc. Nhưng vài giây sau, nó lại vang lên, vẫn là người đó gọi tới.
Tiếng chuông ồn ào tới mức khiến người ta phiền não. Khương Tiểu Lạc đành phải nhận cuộc gọi.
“Nghe chuẩn bị nói cậu đã biến mất hai ngày rồi. Tôi muốn xác nhận xem cậu còn sống hay không?”
Giọng nói vui vẻ ngứa đòn của Song Mộc Lâm vang lên.
Khương Tiểu Lạc mấp máy môi, không đáp lại, người ở đầu dây bên kia nói cả buổi mà không thấy hồi đáp, alo alo mấy tiếng.
“Sao không có tiếng gì vậy nhỉ?”
“Điện thoại hỏng à?”
“Meo thụ ơi? Meo thụ à?”
Có tiếng một người khác, là Cối xay gió, hai người họ đang ở cạnh nhau. À, Khương Tiểu Lạc nhớ lại, hôm trước Cối xay gió đã đi tới thành phố này gặp Song Mộc Lâm.
Khương Tiểu Lạc hơi động đậy, phát ra tiếng quần áo cọ xát, Song Mộc Lâm nghe thấy.
“Meo thụ, cậu đừng trêu tôi. Mau nói gì đi!”
Từ trước tới nay, Song Mộc Lâm đều dùng giọng giả để đùa giỡn với Meo thụ, lần này vì quá lo lắng mà dùng luôn giọng thật.
“Kỳ quái thật.”
Song Mộc Lâm lầu bầu.
Hai tay xiết chặt nắm đấm, Khương Tiểu Lạc cắn mạnh vào ngón trỏ bằng răng nanh, làm nó hơi ứa máu. Cậu cúi đầu, khẽ nức nở khóc, vừa bất lực vừa đáng thương. Cậu cắn chặt khớp hàm, cố gắng kiềm nén nước mắt.
“Meo thụ, cậu có sao không? Mau nói gì đi!”
Nước mắt nước mũi tràn ra, Khương Tiểu Lạc nghẹn ngào trả lời, giọng nói hơi khàn khàn.
“Song Mộc Lâm, không thấy Sở thiếu đâu nữa rồi.”
Cuối cùng Song Mộc Lâm cũng nhận ra điều gì khác thường.
“Giờ cậu đang ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi đi. À thôi, để tôi tìm định vị của cậu.”
Tiếng gõ bàn phím lộc cộc vang lên.
“Meo thụ, cậu chờ tôi một chút. Tôi và Lương Khưu sẽ tới đó ngay. Đừng làm chuyện gì điên rồ!”
Điện thoại bị ngắt, Khương Tiểu Lạc dở khóc dở cười. Song Mộc Lâm tưởng đây là tiểu thuyết hả, cậu có thể làm gì điên rồ chứ? Có phải là cậu bị Sở thiếu đá đâu.
Ý thức càng ngày càng hỗn loạn, âm thanh ù ù bên tai không ngừng. Khương Tiểu Lạc bịt tai lại, quay đầu ngủ tiếp. Trong ổ chăn, cậu cuộn tròn mình, cả người run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh. Bởi vì trùm chăn thiếu không khí, hô hấp khó khăn, khiến tần suất hít thở của cậu ngày càng nhiều hơn.
“Đù má, đã sốt đến vậy rồi. Lương Khưu, anh cõng cậu ấy đi. Chúng ta tới bệnh viện.”
Song Mộc Lâm, anh quá ồn ào.
Cả người Khương Tiểu Lạc như bay lên không trung, có mùi hương xa lạ, cậu đẩy người kia ra, nặng nề ngã lại về giường. Có một bàn tay vươn ra muốn tóm lấy cậu, Khương Tiểu Lạc cố gắng tránh né.
“Tôi không đến bệnh viện đâu, tôi muốn ngủ.”
“Tổ tông của tôi ơi, cậu sắp sốt thành đồ ngốc rồi. À không, giờ đã là đồ ngốc rồi.” Giọng nam khàn khàn mất kiên nhẫn vang lên.
Khương Tiểu Lạc lại trùm chăn lên người mình.
***
Khương Tiểu Lạc giữ tư thế nằm im không nhúc nhích thật lâu, cậu mở to mắt nhìn trần nhà, choáng váng quay cuồng. Cửa đột nhiên bị mở ra, cậu mới quay đầu sang nhìn.
Hai mắt mờ mịt, cậu ngơ ngác hỏi: “Sao anh lại ở nhà tôi?”
Song Mộc Lâm đặt mông ngồi lên ghế bên cạnh giường, hai chân dài bắt chéo, bộ dáng như thẩm vấn tội phạm. “Tôi mà không tới đây thì cậu đã sốt cháy thành tro rồi. Nào, nói cho anh giai biết đã xảy ra chuyện gì?