Khương Tiểu Lạc bị giọng nói của Sở Thiếu Tự đánh thức, mở mắt ra đã thấy anh đang gọi điện thoại. Cậu nằm im không dám phát ra tiếng gì.
“Khi nào khoẻ hẳn tôi sẽ quay về làm việc.”
…
“Hy vọng ông không quên điều kiện đã đồng ý với tôi.”
Sở Thiếu Tự cúp điện thoại, quay đầu lại mới thấy Khương Tiểu Lạc đang mở to mắt nhìn mình.
“Sếp anh giúp anh đi làm à?”
Sở Thiếu Tự lắc đầu, thấy Khương Tiểu Lạc định ngồi dậy thì kéo tay cậu quàng lên người mình, tiện thể ngồi dựa vào đầu giường. “Em thật sự tin rằng anh có thể dễ dàng trốn ra như vậy sao?”
Khương Tiểu Lạc bĩu môi. “Đương nhiên em không tin rồi.” Khương Tiểu Lạc chỉ muốn phối hợp phụ hoạ với anh nên không nói ra nghi ngờ trong lòng mình thôi. Cậu lẳng lặng chờ Sở Thiếu Tự nói tiếp. Dựa trên tình hình này, có lẽ Sở Thiếu Tự đang có ý định nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với cậu.
“Anh đặt điều kiện với ông già nhà anh.”
Vừa nghe câu này, cậu lập tức căng thẳng. Sở Thiếu Tự nhẹ nhàng cười, an ủi cậu: “Đừng căng thẳng như vậy, anh không chịu thiệt thòi gì.”
Khương Tiểu Lạc liếc mắt nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.
“Vừa rồi trong điện thoại, anh nói sẽ quay về làm việc, chính là anh sẽ về thừa kế công ty nhà mình, điều kiện là ông già không được can thiệp vào chuyện tình cảm của anh.”
Khương Tiểu Lạc gục đầu xuống suy nghĩ thật kỳ, lát sau mới nghi hoặc hỏi: “Sao lại bàn được điều kiện này? Hồi trước chẳng phải anh không về cũng không ảnh hưởng gì sao?”
Sở Thiếu Tự lắc đầu: “Nếu anh đồng ý điều kiện này thì cùng lắm chỉ là đổi nơi làm việc, còn lại sẽ không có gì thay đổi. Còn ông già nhà anh bắt buộc phải mặc kệ chuyện của anh và em. Trước kia, anh và ông ấy tranh cãi, bỏ nhà ra đi cũng không sao, bởi vì hai người còn tình cảm ba con, gừng càng già càng cay, nhất định không được coi thường chỉ số thông minh của một thương nhân.”
“Ai dám coi thường ba anh, vừa nhìn đã biết là cáo già.” Khương Tiểu Lạc khẽ nói.
Sở Thiếu Tự lơ đểnh vuốt chùm tóc vểnh lên trên đầu cậu.
“Vậy anh tự cho bản thân một kỳ nghỉ dài hạn đi. Để cho ba anh sốt ruột.” Khương Tiểu Lạc hậm hực nói, tính tình trẻ con nổi lên. Vừa nhắc tới “ba anh”, cậu lại chợt nhớ tới chuẩn bị “Ba cậu” của tổ kịch (: 3″ ∠)_
Sở Thiếu Tự rất phối hợp đồng ý.
“Mỗi ngày anh đều ở nhà, em rất vui. Mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy anh, hạnh phúc chết đi được. He he!” Khương Tiểu Lạc nói ra tiếng lòng, nghe rất đắc ý.
Nói cho cùng, cậu vẫn sợ một ngày nào đó Sở Thiếu Tự đột nhiên biến mất. Những điều đã trải qua quả thật quá đáng sợ, nên cậu trở nên khá mẫn cảm.
Sở Thiếu Tự cũng mừng thầm: “Anh không đi làm thì em nuôi anh à?”
Khương Tiểu Lạc thoải mái nói: “Nếu như chúng ta ăn tiêu tiết kiệm, em nuôi anh được.”
“So với em thì anh ăn ít lắm.”
Khương Tiểu Lạc hừ một tiếng, ra khỏi chăn. “Mau dậy đi, lát nữa chúng ta tới bệnh viện.”
“Bệnh viện?”
Khương Tiểu Lạc lục quần áo của Sở Thiếu Tự trong tủ quần áo ném lên giường. “Đi khám cho chắc, kiếm tra toàn thân luôn.” Ai biết được mấy ngày này bị nhốt thân thể Sở Thiếu Tự có ảnh hưởng gì không, dù sao thì nơi bị tấn công là bộ phận quan trọng nhất của con người. Khương Tiểu Lạc đột nhiên cười gian: “Anh thật sự không muốn bỏ mũ xuống sao? Sở thiếu à, cho dù anh cạo trọc đầu bóng loáng thì vẫn là một anh trọc đầu đẹp trai mà.”
﹁_﹁ Giọng điệu sung sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Sở Thiếu Tự không thèm để ý cậu, kéo mũ càng thấp.
Anh cùng cậu đến bệnh viện. Tuy rằng bản thân anh cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì, nhưng để làm Khương Tiểu Lạc an tâm thì anh vẫn đi. Khám xong, hai người ngồi trong văn phòng chờ bác sĩ phụ trách tới giải thích kết quả.
Điện thoại trong túi áo Khương Tiểu Lạc rung động không ngừng. Cậu nhìn di động, nhíu nhíu mày nhưng không nghe máy.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên liên tục như gọi hồn.
“Alo!?”
“Song Mộc Lâm à?” Khương Tiểu Lạc không kiêng nể gì từ chối ngay lập tức. “Tôi không tham gia đâu… Ừ, không cần quà luôn… Tôi phải chăm sóc Sở thiếu.”
Khương Tiểu Lạc tự coi mình đang gánh vác trọng trách nặng nề, nghiêm túc tận tâm làm hết trách nhiệm như cảnh sát canh giữ tội phạm, không thể để Sở thiếu rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một giây.
“Em cứ đi chơi đi.” Sở Thiếu Tự nói.
Có lẽ đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng anh, Song Mộc Lâm lập tức nói liến thoắng không ngừng.
“Vậy thì tối nay tôi tự qua đó. Hai anh cứ chờ tôi ở đó.”
Khương Tiểu Lạc định đi theo Sở Thiếu Tự suốt quá trình khám bệnh, nào ngờ bị Song Mộc Lâm làm phiền.
Bác sĩ tiến vào, Sở Thiếu Tự bảo cậu đi mua nước, anh khát rồi.
“Đến cầu thang rẽ phải là có máy bán nước tự động.” Bác sĩ nhắc nhở, Khương Tiểu Lạc lập tức đi mua nước. Khi cậu quay về, bác sĩ vẫn đang giải thích kết quả khám. Khương Tiểu Lạc đưa nước cho anh rồi yên lặng đứng một bên lắng nghe.
Tổng kết là tình trạng hồi phục rất tốt, không cần phải nằm