*Action 1
Đang trong quá trình bổ não, tôi lặng lẽ quan sát hành động của bạn học tiểu Trình.
Tôi và hắn trước đây nhận biết về nam sinh cũng khác nhau.
Hắn rất cẩn thận, trước khi ăn cơm, đầu tiên đem một chiếc đũa tách ra, đặt trên bàn ăn của tôi; hắn sẽ vặn nắp đồ uống ra, đặt ở bên cạnh tay của tôi; hắn còn biết dùng nước trắng rửa sơ qua chén nước cho tôi, lại vì tôi mà rót đầy ly nước, đặt cạnh khây thức ăn của tôi; sau khi hoàn thành việc lựa chọn thức ăn cho tôi, hắn còn bổ sung thêm vài món ăn ngọt mà nữ sinh yêu thích. Hắn muốn đồ ăn đủ cho bốn người ăn nhưng mà sức ăn của hắn còn không bằng một nữa tôi; hắn sẽ vào thời điểm thích hợp đưa giấy ăn cho tôi, cũng sẽ vào thời điểm thích hợp rót đầy nước sôi vào ly nước của tôi...
Dạo gần đầy tôi đối với học sinh nam không hề có sức miễn dịch, cho nên khi chứng kiến hắn cứ tự nhiên như vậy mà làm những chuyện này cho tôi, trái tim bé nhỏ cứ từng đợt từng đợt bị một thứ gì đó quấn quanh lấy, thứ đó phảng phất giống như là một loại tiếc nuối, tiếc nuối đầu tiên là thẩm mĩ quan của tôi chỉ thích nam sinh mười tám tuổi, còn hắn lại nhỏ hơn tôi hai tuổi lẻ ba tháng.
Kỳ thật, trong mắt của tôi chênh lệch hai tuổi cũng không phải là rất lớn, nếu như hắn hai mươi tám tuổi, tôi ba mươi tuổi, vậy chẳng qua cũng chỉ là sự chênh lệch giữa sáng sớm và chiều tối thôi. Nhưng hiện tại tôi đã hai mươi tuổi, cò hắn chỉ mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành là một tiểu nam sinh. . .
Nếu như tôi ở cùng một chỗ với hắn, đây không phải là khẩu vị nặng mà là thiếu não rồi!
Giữa không gian tẻ nhạt, bạn học tiểu Trình đột nhiên hỏi tôi: "Vì sao tất cả mọi người đều gọi cô là tiểu Mơ hồ?"
"Bởi vì trí nhớ của tôi không tốt, lúc nào cũng quên trước quên sau. Tôi còn đặc biệt bài xích với các chữ số, không thể nhớ được những ngày quan trọng."
Hắn nói hắn lại trái ngược với tôi, đối với các con số hắn đặc biệt nhạy cảm.
Tôi nhịn không được muốn kiểm tra một chút: "Tôi sẽ ra đề kiểm tra cậu thôi."
Hắn im lặng liếc tôi một cái: "Ra đi."
Tôi cười cười, nói dãy số mới của tôi.
Hắn cười rồi lại cười, nói với tôi một chuỗi mười một con số.
Tôi ngoại trừ 139, hoàn toàn không nhớ các con số còn lại.
*Action 2
Ăn uống no say, tâm tình vui vẻ, tôi đang định lấy tiền ra trả.
Hắn cản tôi lại: "Cất tiền đi, tôi không để cho phụ nữ trước mặt mình trả tiền đâu."
"Tại sao?"
"Đàn ông trả tiền là chuyện đương nhiên, giống như chuyện phụ nữ sinh con vậy."
Bạn học tiểu Trình luôn có lý lẽ sai trái như vậy -- tuyên truyền giác ngộ.
*Action 3
Trở về phòng ngủ, tôi đang ôm di động nhớ lại cái dãy số hắn đã nói qua thì âm báo có tin nhắn vang lên.
Nhìn thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn đến từ 139********, tôi ngay tức khắc đoán được là ai, đúng vậy, đúng là không sai vào đâu được.
Tôi vui mừng mở tin nhắn, thấy phía trên hiển thị: [ Tôi đoán cô không nhớ được số di động của tôi, gửi tin nhắn cho cô, tiện cho cô lưu lại. ]
Tôi : " . . . "
Con người này, có cần phải giải thích với tôi như vậy được không? Thật mất mặt quá!
*Action 4
Đang cầm điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn về hướng Trác Trác đang viết , mái tóc mềm mại buông xuống một bên mặt, để lộ ra mặt bên trắng ngần nhỏ nhắn, càng hiện rõ khí chất tao nhã như hoa lan của cô ấy.
Tôi hỏi: "Trác Trác, cậu thấy bạn học tiểu Trình là người như thế nào?"
Cây bút trong tay Trác Trác dừng lại một chút, rơi vào trầm tư, một lát sau mới trả lời tôi: "Không tệ. Mặc dù chỉ có mười tám tuổi, nhưng tư tưởng không dừng ở tuổi mười tám. Nhưng mà cho dù tư tưởng đã trưởng thành, hắn vẫn còn là một tiểu nam sinh, quá nhỏ rồi . . . "
Tôi lờ mờ cảm nhận được trong giọng nói của Trác Trác có chút tiếc nuối, giống như tâm trạng nuối tiếc quanh quẩn của tôi vậy.
Tựa vào giường, tôi thất thần nhìn lên trần nhà.
Tôi nhớ lại khi trung học đã từng yêu đến chết đi sống lại, oanh oanh liệt liệt của các tiểu nam sinh mười tám tuổi, bọn họ khi mới bắt đầu có tình cảm, trước đó còn đề cập đến việc "thề non hẹn biển", chỉ cười trừ cho qua chuyện, nhiều nhất cũng chỉ nói một câu: "Lúc trước quá trẻ tuổi!"
Đúng vậy! Hồi đó bọn họ mới mười tám tuổi, ai có thể tin tưởng một người đàn ông từ mười tám tuổi đến tám mươi tuổi sẽ không thay lòng đổi dạ chứ?
Trác Trác không tin, tôi cũng không tin.
*Action 5
Vài ngày sau, tôi đang buồn chán muốn chết, thiên sứ xinh đẹp Trác Trác quay về phòng ngủ hỏi tôi: "Tâm Tâm, cậu có muốn chơi đánh bài không? Mình vừa mới gặp Trình Trạch, hắn hẹn xuống lầu dưới chơi đánh bài. . . Cậu muốn đi không?"
Máu huyết tôi ngay lập tức sống lại, từ trên giường nhảy dựng lên.
"Đi, đi. . . Ấy, chờ một chút, mình đi chải đầu, rửa mặt, thay đồ cái đã."
Không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu để ý hình tượng của mình trước mặt hắn.
Mặc dù tôi mãi mãi không có được khí chất như Trác Trác, nhưng vẫn còn hy vọng hình ảnh của tôi trong ký ức của hắn, sẽ không quá bết bát.
*Action 6
Lần đầu tiên đến phòng ngủ của bạn học tiểu Trình tôi vô cùng bất ngờ.
Tôi cho rằng giường của nam sinh nhất định rất bừa bộn, tất bẩn bay loạn xạ, một đống hỗn độn, không có chỗ đặt chân.
Nhưng mà, bạn học tiểu Trình là chòm sao Xử Nữ, tính thích sạch sẽ phát huy vô cùng chuẩn xác.
Tất cả đồ vật đều được xếp đặt ngay ngắn, trên giá sách còn bày ra một bộ tượng cậu bé bút
chì, ra giường ca-rô trải thẳng trên giường, chăn mền gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường, phía trên còn dựa vào một cái gối ôm lớn hình cậu bé bút chì, cực kỳ có suy nghĩ, đặc biệt đáng yêu.
"Thật đáng yêu!"
Tôi gần đây rất thích nhân vật hoạt hình cậu bé Shin, thấy thực thể, nhịn không được ôm vào lòng cảm nhận một chút, êm ái dựa vào trên vai, đọng lại một mùi hương vừa xa lạ vừa thân quen.
Ôm cậu bé bút chì đáng yêu, tôi không chịu nổi lòng hiếu kì, hỏi bạn học tiểu Trình: "Cậu rất thích cậu bé bút chì sao?"
"Ừ, trông thấy nó, tôi sẽ nhớ tới bản thân mình khi còn bé."
Bạn bè trong phòng hắn bổ sung giùm hắn: "Khi còn bé Trình Trạch giống như em trai của Shin vậy."
Tôi ngắm gương mặt nghiêng của bạn học tiểu Trình, rồi lại nhìn Cậu bé bút chì Shin một cái, loại so sánh này. . . thật là thách thức trí tưởng tượng của tôi quá.
*Action 7
Ngày chơi đánh bài đó, bạn học tiểu Trình rút trúng một đội cùng tôi, tôi trong lòng đầy kỳ vọng rằng lần này sẽ thắng lớn một trận, kết quả chúng tôi thua, thua không còn manh giáp.
Tôi hỏi hắn: "Vận bài hôm nay của cậu có phải đăc biệt xui xẻo không?"
Hắn liếc tôi một cái thật sâu, ánh mắt kiểu sâu không thấy đáy: "Không phải."
Tôi vừa định hỏi, vậy tai sao cậu thua, chợt nhớ tới câu nói hắn từng nói.
Tôi ôm Cậu bé bút chì Shin trong lòng im lặng xấu hổ -- hóa ra, tôi chính là đồng đội như heo mà hắn nói.
Tôi nhìn ra bên ngoài, đã hơn mười một giờ, tới lúc nên rời đi rồi, nhưng tôi không nỡ bỏ Cậu bé bút chì xuống, thực sự không nỡ.
Khẽ cắn môi, tôi mặt dày hỏi bạn học tiểu Trình: "Em trai của Shin à, cho chị mượn Shin chơi hai ngày nhé!"
"Cô thích? Khi nào về tôi tặng cô một cái." Hắn thuận miệng đáp.
Tôi cho rằng hắn đang lấy lý do không muốn cho tôi mượn chơi, bịn rịn mà bỏ xuống.
Không nghĩ tới buổi tối ngày hôm sau, hắn thực sự ôm một Cậu bé bút chì Shin giống như con trước mang đến phòng ngủ chúng tôi.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng: "Cậu ôm nó tới làm gì?"
"Đưa cho cô."
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng: "Tặng tôi? Sao lại tặng tôi?"
"Tôi hứa sẽ tặng, giờ tặng cô đây."
Nói xong ,hắn thẳng tay đưa cậu bé Shin cho tôi, xoay người liền muốn đi.
"Đồng ý liền sẽ tặng? Nếu tôi muốn cậu tặng người thật, cậu cũng tặng?"
Hắn quay đầu nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó lại lúng túng không biết mở miệng nói sao.
Tôi lập tức ý thức được, tôi lại pham lỗi rồi.
Tôi quyết định quay về phòng ngủ đập đầu vào tường tự sát đây.
*Action 8
Xấu hổ mà ôm lấy em trai Shin về phòng ngủ, tôi ngồi ở bên giường.
Tôi nhớ rất rõ, đó là cuối mùa thu, lá cây úa vàng bị gió lạnh thổi bay, khô héo trên mặt đất.
Mọi người đều nói cuối thu lạnh lẽo, lá rơi bạc tình, tôi không cảm thấy như vậy. . .
Mãi cho đến ngày đó, tôi ôm Cậu bé bút chì Shin lông xù, đầu tựa vào đầu nó, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện mùa thu thật là một --- mùa tiêu điều.
Thế sự tiêu điều, lòng người cũng tiêu điều.
. . .
Tôi từ nhỏ đến lớn đối với đồ chơi bằng lông nhung không hề có cảm giác, Cậu bé Shin mà bạn học tiểu Trình tặng cho tôi là món đồ chơi lông nhung vui vẻ nhất.
Tôi đem nó đặt ở bên gối, mỗi khi trằn trọc không thể ngủ được sẽ gối đầu lên nó trái tim mới có thể an bình.
Rất nhiều năm, Cậu bé Shin kia vẫn luôn được đặt bên gối, cho dù nó chiếm cả nửa cái gối của tôi cũng không cảm thấy nó thừa thãi.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy nó tôi đều nhớ đến người đã tặng nó.
Yêu Trình Trạch, chưa bao giờ oanh oanh liệt liệt, chưa bao giờ đau khổ, tôi cứ từng chút từng chút mà vững vàng giữ hắn trong lòng, một khắc đều không quên. . .
--- khóa thứ sáu ---
Thứ tự yêu thương rốt cuộc là cái quái gì? Mỗi người đều có quan điểm riêng.
Có người cho rằng là như vậy: Gặp hắn, thích hắn, biết hắn, hiểu rõ hắn. . ..
Tôi cho rằng trình tự phải như thế này: gặp hắn, biết hắn, hiểu rõ hắn, thích hắn.
Lựa chọn trình tự yêu chính xác, con đường tình yêu mới có thể đi được xa.!