Đó Là, Yêu

Chương 5: Trợ lý nhỏ vạn năng


trước sau

Đang viết kết thúc cho tiểu thuyết ngôn tình trên Tấn Giang, tôi kết bạn với rất nhiều người có tình yêu màu hồng, cũng kết bạn được với rất nhiều người cùng chung chí hướng, bạn bè cùng nhau đồng cam cộng khổ, tiểu trợ lý Vi Vi của tôi là một trong số đó.

*Action 1

Tôi là cái loại người phản xạ nhận biết hình vòng cung cực dài, chỉ có cái loại người tình cảm, là người có ý chí đặc biệt kiên cường, mới có thể kiên nhẫn chờ cho tôi kịp phản ứng, ví dụ như Phiền Nhân nhà tôi, còn có tiểu trợ lý vạn năng Vi Vi.

Lúc tôi mới quen Vi Vi,

*Action 1

Tôi là cái loại người phản xạ nhận biết hình vòng cung cực dài, chỉ có cái loại người tình cảm, là người có ý chí đặc biệt kiên cường, mới có thể kiên nhẫn chờ cho tôi kịp phản ứng, ví dụ như Phiền Nhân nhà tôi, còn có tiểu trợ lý vạn năng Vi Vi.

Lúc tôi mới quen Vi Vi, cô ấy vốn là nhà văn kiêm chức biên tập viên của trang web K, có hơn một trăm tác phẩm của các tác giả. Sau khi xem qua , chủ động liên lạc QQ với tôi, cùng tôi trò chuyện.

Lần đầu tiên nói chuyện, cô ấy thẳng thắn nói cho tôi biết: [ Tâm Tâm, tôi là biên tập của trang web K, vô cùng thích cách viết về tình yêu của bạn, tôi muốn bạn biết điều đó ].

Thấy lời mở đầu như vậy, tôi kiên quyết cho rằng: Cô ấy chắc chắn muốn đục khoét tôi ở trang web K. Còn cái gì mà yêu thích cách viết về tình yêu của tôi, đó đều là những lời nói lôi kéo.

Một tháng trôi qua, biên tập Vi Vi không hề đề cập đến chuyện của trang web K, chẳng qua là muốn thăm dò cảm nghĩ của mọi người về , tôi nghĩ, vị biên tập này rất có tính nhẫn nại, am hiểu mọi lộ trình quanh co.

Một năm sau, biên tập Vi Vi vẫn không đề cập gì đến chuyện trang web K, vẫn chuyên tâm thảo luận tình tiết trong tác phẩm mới của tôi, tôi nghĩ, vị biên tập này rất cố chấp, không đạt được mục đích là không bỏ qua.

Hai năm sau, biên tập Vi Vi vẫn theo sát bàn luận về tác phẩm của tôi, không hề đề cập gì tới chuyện trang web K, tôi cuối cùng bị sự nhẫn nại của cô ấy chinh phục, chủ động hỏi cô ấy: [ Trang web K thích hợp với tôi sao? ]

Không hề nghĩ tới Vi Vi quay lại với tôi bình tĩnh nói: [ Trang Tấn Giang thích hợp với cô hơn. ]

Tôi nghĩ, cái này trong truyền thuyết không phải gọi là chống cự lại ham muốn sao, đoán chừng cô ấy đang đợi kết thúc hợp đồng của tôi với Tấn Giang, toàn tâm toàn ý tập trung vào dự định ôm ấp bấy lâu của cô ấy.

Nếu cô ấy không đề cập tới, tôi cũng chẳng đề cập tới rồi.

*Action 2

Sau khi quen biết nhau năm năm, biên tập Vi Vi rời khỏi trang web K, mỗi khi không có việc gì làm sẽ cùng bàn luận về tiểu thuyết với tôi, hơn nữa cô ấy còn rất thích , muốn chuyển nó thành bản audio.

Tôi không nhịn được hỏi: [ Cô là biên tập chỉnh sửa âm thanh của trang web sao? ]

Cô ấy quanh co: [ Không phải, tôi thích tác phẩm này, muốn đem nó làm thành bản audio, để nhiều người biết đến. ]

Tôi vò đầu: [ Hả, chẳng lẽ cô thực sự yêu thích văn của tôi sao? Ban đầu cô liên lạc với tôi là vì yêu thích văn của tôi chứ không phải muốn tôi gia nhập vào trang web K sao? ]

Vi Vi bị đả kích cả nửa ngày không nói nên lời, qua một lúc lâu mới nhắn lại trả lời lại: [ Cô không nghĩ rằng tôi đang lợi dụng cô đấy chứ? ]

Tôi lau mồ hôi: [ Hôm nay tôi mới biết được, vốn dĩ cô đối với tôi là chân thành đó! ]

Vi Vi gửi một biểu tượng lau mồ hôi: [ Rốt cuộc cuối cùng hôm nay tôi cũng hiểu được, vì sao Phiền Nhân thầm mến cô hơn hai năm, cô cũng không phát hiện ra hắn thích cô, bởi vì phản xạ của ngươi quá chậm chạp! Nhưng mà như vậy cũng tốt, người có tâm kiên nhẫn chờ phản ứng của cô, nhất định là người yêu cô thực sự! ]

Tôi nghĩ, không phải cung phản xạ của tôi dài, tôi chỉ không có lòng tin mạnh mẽ như vậy thôi, nghĩ đến xung quanh tôi toàn người tốt bụng, họ đều là những người thật lòng yêu tôi!

*Action 3

Vì đền bù cho nội tâm yếu ớt bị tổn thương của Vi Vi cô nương, tôi không chút do dự đem bản quyền giao cho cô ấy.

Tôi vốn tưởng rằng cô ấy chẳng qua cũng chỉ hứng thú, muốn chơi đùa một chút, không nghĩ tới cô ấy phải mất một năm, từng chút từng chút mài dũa kịch bản, viết lời bài hát, tuyển CV, biên tập lại, quả thật so với tôi còn có tâm huyết hơn.

Cô ấy mang bản audio phát cho tôi xem, tôi nghe hết lần này đến lần khác.

Cô ấy hỏi tôi: [ Cảm thấy thế nào? ]

Tôi chùi nước mắt nói: [ Ngược chết tôi rồi! Cô đem văn của tôi sửa lại thành ngược tâm như vậy sao chứ? ]

Cô ấy gửi biểu tượng mặt đen cho tôi: [ Tôi hoàn toàn tôn trọng bản gốc, một câu trong lời thoại cũng không sửa đổi. ]

Tôi lập tức nhảy lên mở nguyên văn ra xem, nửa giờ sau, tôi mới nhận ra một sự thật, nguyên văn không phải là câu chuyện tình yêu lãng mạn ấm áp, mà từ đầu đến cuối đều là văn ngược!

Vi Vi lại nói cho tôi biết: [ Tôi muốn bắt đầu làm , cô tiếp tục chuẩn bị tiếp khăn giấy mà nghe. ]

Tôi hỏi: [ Tại sai lại chuẩn bị khăn giấy? cũng rất ngược sao? Rõ ràng là hệ tình yêu ấm áp hạnh phúc mà? ]

Vi Vi lấp tức gửi đến mấy cái mặt đen: [ Chờ ngươi nghe bản audio sẽ biết! ]

[ Được rồi, tôi đang chờ đây! ] Tôi tiếp tục bổ sung thêm một câu: [ Tôi xin thề, tác phẩm mới không ngược, muốn ngọt sủng, muốn ngốc nghếch, mọi người không chịu nổi! ]

Vi Vi trả lời rất nhanh: [ Được rồi, tôi chờ đây! ]

*Action 4

Có một khoảng thời gian, Vi Vi thường xuyên oán trách tôi: [ Sao cô chỉ có thể chỉ mải miết viết văn mà không biết đẩy mạnh tiêu thụ. ]

Tôi nói cho cô ấy biết: [ Tôi thực sự là không có thời gian. Phiền Nhân một lòng chuyên tâm vào công việc gửi lên cấp trên, mang tất cả việc nhà ném cho tôi, tôi cần phải làm việc, cần phải viết văn... Thà rằng lấy thời gian dùng đẩy mạnh tiêu thụ để suy nghĩ phải viết tình tiết như thế nào để thu hút độc giả. ]

Vi Vi ngay tức khắc nói: [ Tôi có thời gian, Tôi làm trợ lý cho cô. Cô viết văn của cô, tôi tìm cơ hội giúp cô, trước tiên tôi đem (là truyện Sự cám dỗ cuối cùng) mang ra ngoài giúp cô đẩy mãnh tiêu thụ. ]

[ Được, từ nay về sau, tôi phải dựa vào cô rồi! ]

Từ đó về sau, Vi Vi trở thành trợ lý nhỏ vạn năng của tôi, cô ấy giúp tôi tìm kiếm biên tập viên xuất bản, có bất kỳ thủ tục bản quyền nào tôi đều bắt cô ấy xuất hiện giúp tôi đánh giá.

Tôi kẹt ý tưởng viết văn, liền gõ cô ấy xuất hiện giúp tôi gỡ rối dòng suy nghĩ.

Tiểu thuyết của tôi có lỗi chính tả, tôi sẽ gõ cô ấy xuất hiện chỉnh sửa bản thảo.

Tiểu thuyết của tôi chưa có trang bìa, tôi cũng gõ cố ấy xuất hiện thiết kế trang bìa cho tôi.

Ngày hôm đó đến nửa đêm tôi không ngủ được, cũng gõ gọi cô ấy cùng tôi bàn nói chuyện chỉnh sửa bản thảo như thế nào...

Cô ấy vĩnh viễn không bao giờ nói "Không".

Tôi nhịn không được nói với Phiền Nhân: "Nếu phải lựa chọn một lần nữa, em nhất định chọn một người chòm sao Bạch Dương làm chồng, thật tình so với chòm sao Xử Nữ sẽ đánh gục ngay!"

Phiền Nhân cãi lại ngay lập tức: "Ai nói? Anh cực kỳ tốt nhé, không tin em cứ bổ nhào vào anh một chút thử xem."

Tôi liếc mắt nhìn hắn trên ghế sô pha nóng lòng chờ đợi: "Đáng ghét... Em không mắc mưu của anh đâu!"

*Action 5

Năm thứ sáu nhận Vi Vi làm trợ lý, cô ấy đến thành phố S chơi, chúng tôi hẹn gặp nhau.

Phiền Nhân nghe nói tôi muốn đi gặp người chưa gặp mặt bao giờ, kiên quyết phản đối: "Không được! Em không được đi! Ngộ nhỡ cô ấy lừa em, có toan tính gì với em thì làm thế nào?"

"Bọn em quen biết đã sáu năm rồi, em nói rồi, cô ấy hoàn toàn thật tâm với em."

Phiền Nhân vừa nghe, lại càng kiên quyết phản đối: "Vậy em càng không thể đi, em tán gẫu cùng với cô ấy sáu năm, thổ lộ tâm tình sáu năm, ngộ nhỡ đó là một người đàn ông, rất có thể em sẽ bỏ chạy cùng với hắn."

"Anh nghĩ em như vậy á!"

Phiền Nhân: "...Đúng."

"Em xin thề, đó là con gái."

"Anh đi cùng với em vậy."

Tôi kiên quyết phản đối: "Không được, lỡ như cô ấy là một mỹ nữ, rất có khả năng anh bỏ chạy cùng cô ấy."

Phiền Nhân: "Em nghĩ anh như vậy
à!"

Tôi: "...Dạ!"

Sau một lúc tranh luận khôn có kết quả, tôi hỏi Phiền Nhân: "Anh có cảm thấy hay không, hai chúng ta đều có chút quá... không tin tưởng lẫn nhau?"

Phiền Nhân gật đầu: "Cảm thấy sâu sắc."

"Như vậy có phải không tốt lắm không?"

Phiền Nhân lắc đầu: "Rất tốt, chứng tỏ chúng ta rất quan tâm đến đối phương, đều sợ mất đi."

"Nói rất có lý, vậy chúng ta cứ giữ loại cảm giác không tin tưởng đối phương này đi!"

. . . . .

Cuối cùng, tôi vẫn gặp trợ lý Vi Vi, đồng thời làm theo yêu cầu của Phiền Nhân, chụp một cái ảnh của tôi với trợ lý Vi Vi gửi qua cho hắn, dùng cái đó chứng minh, vị này là tiểu trợ lý chứ không phải đàn ông!

*Action 6

Ở trên mạng quen biết trợ lý Vi Vi đã sáu năm, từ cảm giác lúc bình thường nói chuyện phiếm giữa hai người, tôi đã nghĩ rằng cô ấy là một người đặc biệt thông minh lanh lợi, là một người chị đặc biệt giỏi giang. Gặp rồi mới biết, tiểu cô nương chòm sao Bạch Dương này là một cô em gái yếu đuối, thân hình nhỏ nhắn, tóc dài đến eo, giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp ngọt đến động lòng người.

Tôi tán gẫu cùng Vi Vi về cuộc sống của nhau, thế là không tránh khỏi việc nói ra quan điểm của mình về tình yêu.

Cô ấy hỏi tôi: "Chị có tin vào tình yêu không?"

Là một người hâm mộ tiểu thuyết ngôn tình lâu năm, tôi lập tức trả lời: "Tin chứ! Nhưng chị không tin chuyện tình yêu của Cô bé lọ lem."

"Chị viết văn không phải là về chuyện tình cô bé lọ lem à!"

"Đúng, nhưng cũng không đúng!" Tôi nói với cô ấy "Ngày trước lúc chị mười tám tuổi đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, sau đó chị nhận ra một chân lý -- trên đời này không có ai lại vô duyên vô cớ mà yêu em cả, nếu em muốn gả vào nhà giàu có, ít nhất em phải là một nữ minh tinh; nếu em muốn được gả cho giáo sư đại học, ít nhất em phải là học sinh và đọc qua nghiên cứu của hắn; nếu em muốn giữ chân một Tham mưu trưởng, ít nhất em phải lấy được học bổng du học Nhật Bản, tốt nhất phải ở cạnh sát vách phòng hắn... Nếu em là Cô bé lọ lem, suốt ngày chỉ biết ở trong bếp nấu cơm, biến chính mình thành mặt xám mày tro, vậy thì em thực sự cần có bà tiên hóa phép như trong truyện cổ tích, mới có thể đến gặp hoàng tử..."

Vi Vi tán thành gật đần lia lịa: "Khi trở về em nhất định sẽ học tập thật tốt, đi Nhật Bản đợi ngày gặp cái người tham mưu trưởng nào đó."

Nghe cô ấy nói, tôi không khỏi nhớ lại chính mình thời trung học. Khi đó, tôi vì tương lai muốn tìm được một người chồng tốt đã liều mạng nhỏ này mà học... Nghĩ đến sự ngây thơ của mình tôi bất giác cười lớn.

"Chị cười cái gì. cười em quá ngây thơ sao?"

Tôi vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải. Chị nhớ lại bản thân mình lúc mười tám tuổi cũng từng mơ mộng như em vậy, muốn học thật giỏi để tìm một người chồng tốt."

"Còn sau này? Chị tìm được rồi chứ?"

"Đương nhiên tìm được rồi, tìm được Phiền Nhân rồi! Chị cho rằng trong cả cuộc đời mình quyết định chính xác nhất đó là nuôi chí lớn thi vào trường đại học T..."

Vi Vi lập tức hỏi: "Chị làm sao tìm được Phiền Nhân, cho em biết chút đi, để em học hỏi sau này còn biết cách tìm chồng tốt."

Vi Vi là một cô bé học vô cùng tốt, kiên quyết cố chấp muốn tôi kể thật cụ thể, truyền đạt kinh ngiệm cho cô ấy một cách tỉ mỉ chi tiết, vì hạnh phúc chung thân của cô ấy, tôi nghiêm túc kể cho cô ấy nghe khoảng thời gian khắc sâu trong thâm tâm trí nhớ của tôi.

Ký ức, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong tôi là thời thanh xuân!

*Action

Tôi của mười tám tuổi năm ấy, nuôi chí lớn thi vào Đại học T.

Tôi có giấc mộng cao vời như vậy không phải vì nghe trường T có môi trường học tập tốt mà là do chị họ tôi nói cho tôi biết: "Ở trường Đại học T tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, mỹ nữa đốt đèn lồng cũng chưa chắc tìm được chỗ ngồi, nhưng đáng giá để phó thác suốt đời cho người đàn ông tốt, vào đó nhắm mắt cũng vồ được."

Lúc đó, tôi vừa mới mê tiểu thuyết ngôn tình, vừa nghe nói "đàn ông tốt" liền nghĩ đến nam chính trong tiểu thuyết vô cùng thâm tình, đến chết cũng không thay đổi tình yêu.

Tôi nháy mắt hỏi chị họ: "Nữ sinh có hình dạng béo như em, đàn ông tốt cũng để ý sao?"

Chị họ liế nhìn cơ thể dư thừa dinh dưỡng quá mức của tôi, do dự đôi chút, cỗ vũ tôi: "Biết cách ăn mặc đẹp, cũng còn hy vọng."

Từ sau đó, tôi liều mạng nhỏ học tập cực khổ, còn yêu cầu mẹ tống tôi vào "nhà tù" trung học cách nhà 500 km, ba mẹ tuy đau lòng, thấy tôi hạ quyết tâm, nên ngậm nước mắt đem tôi đi.

Trong thời gian một năm học ở trường trung học, tôi không một người thân, không có bạn bè, đến cuốn tiểu thuyết ngôn tình yêu thích nhất cũng không, thậm chí ít thịt để sống cũng không...

Mẹ tôi mấy lần gọi điện thoại cho tôi nói: "Không chịu nổi thì về nhà đi."

Tôi chùi nước mắt bảo: "Con có thể chịu được!"

Suốt một năm trời, vì giấc mộng đi tìm đàn ông tốt ở Đại học T, tôi cắn chặt răng, mỗi sáng bốn giờ rưỡi thức dậy, buổi tối mười hai giờ đi ngủ, một ngày ba bữa đều ăn trong phòng học.

Cuối cùng, ông trời không phụ người khổ tâm, tôi nỗ lực giảm được 20 cân, từ khuôn mặt đầy thịt thành gương mặt trái xoan, cuối cùng đổi lại mảnh giấy thông báo trúng tuyển từ trường Đại học T.

Có người nói, lý tưởng rất phong mãn, hiện thực lắm cốt cảm.

Nhưng tôi từ đầu đến cuối luôn tin, khi người ta vì lý tưởng mà dốc hết sức lực, vì theo đuổi cái gì đó đến mệt mỏi thân thể mà hiện thực đến cảm động, cho dù bạn ôm một ước vọng không phong mãn, bạn cũng đã cách điều đó không xa nữa rồi...

Cho nên, so sánh với "hiện thực lắm cốt cảm", tôi thích câu nói của Phiền Nhân: "Vì muốn làm gì đó mà dốc hết sức lực, cho dù em có thất bại, em cũng có thể thản nhiên nói với chính mình -- tôi đã nỗ lực hết sức, tôi không hối hận, không tiếc!"

-- khóa thứ nhất --

Tình yêu không phải là tất cả đối với phụ nữ, nhưng không có tình yêu, đối với phụ nữ mà nói là hoàn toàn không thể. Bất luận hiện tại bạn bao nhiêu tuổi, từ lúc bắt đầu, bạn phải cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn, như vậy bạn mới có cơ hội gặp được người chồng tốt.

Nếu bạn đang học trung học, thì hãy bỏ tiểu thuyết ngôn tình xuống, tạm buông thần tượng ra, đi mà học cho tốt, thi vào Học viện Kỹ thuật, chọn một chuyên ngành kỹ thuật, bởi vì -- ở trong đó đúng là không thiếu đàn ông tốt!

Nếu như bạn đang học Đại học, thì đóng máy tính lại, để điện thoại di động xuống, ăn mặc xinh xắn rồi đi đến phòng tự học ngồi một chút, nghiêm túc quan sát xung quanh một chút có nam sinh nào độc thân hay không...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện