Edit: Gấu Gầy
Trận đồ của Thẩm Diên để ở Binh bộ từ lâu, không phải bọn họ cố ý bỏ qua, nhưng mà Binh bộ mấy ngày qua bị mất trộm khôi giáp làm cho nơm nớp lo sợ, tình cảnh ảm đạm, đừng nói đến đánh giá trận đồ, chỉ sợ những quan viên Binh bộ về nhà đến cơm cũng không nuốt nổi.
Cho đến ngày hôm kia, khôi giáp rốt cục cũng có chút tin tức, Binh bộ mới có thể hít thở một chút.
Đồ vật xem như đã được tìm về, nhưng bị mất thế nào, ai trộm mất, vấn đề này Kim tước vệ đang điều tra, bọn họ có gấp cũng vô ích.
Chỉ là mắt thấy sắc mặt Hoàng đế Gia Hữu ngày càng khó coi, Binh bộ cần khẩn cấp nghĩ ra một cái gì đó để Hoàng đế Gia Hựu bình tâm, ngó trái ngó phải liền nhìn thấy trận đồ của Thẩm Diên.
Quả nhiên là trình bày rất tốt, hơn nữa khoá học tại Quốc Tử Học Chiêu Minh Đường, mục đích chủ yếu là tuyển chọn tướng lĩnh, cho dù Thẩm Diên không thể ra chiến trường, nhưng chỉ cần đem những trận đồ này giao cho tướng lĩnh thì đã có công lớn.
Bởi vậy khen ngợi hết lời cũng không có gì quá đáng.
Hôm nay nhân tài xuất hiện, ngày sau rường cột nước nhà.
Đại Kỳ chúng ta nhân tài đông đúc, tương lai có thể mong đợi.
Cứ ra sức khen ngợi như vậy, sắc mặt Hoàng đế Gia Hựu cuối cùng cũng tốt lên, Binh bộ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Diên đi ngự yến, được ban thưởng và phong quang.
Ba bên vui vẻ.
Từ trên xuống dưới, chỉ có Vệ đại phu nhân là không vui lắm.
Hai đứa con trai đang nằm trên giường, mất chồng không biết tìm đâu, ngày ngày đến chỗ Hầu phu nhân than trời trách đất, oán trách Tĩnh An Hầu không nên tìm việc như vậy cho thứ huynh.
Vừa khóc mắng vừa lau nước mắt: "Ta cũng thắc mắc tại sao Vệ Toản nhà các ngươi không nhận công việc này, thì ra đây vốn là một công việc mất mạng, đáng thương cho lão gia nhà ta không biết sống chết thế nào, bỏ lại ba mẹ con ta làm sao mà sống."
"Cha con nhà các ngươi đều đang sống yên lành, vô duyên vô cớ bảo lão gia nhà ta đi toi mạng ——"
Thông thường sẽ náo loạn nửa ngày, mệt quá thì đạp cửa xông ra.
Hầu phu nhân bị bà ầm ĩ đến đau đầu, thị nữ bên cạnh phải xoa huyệt thái dương.
Mấy cô nương bên cạnh đều bực bội: "Công việc này rõ ràng là do bà ta chạy ngược chạy xuôi muốn có, lúc ấy còn ngầm nói thẳng, Nhị gia tuổi còn nhỏ, không gánh nổi đại sự, chi bằng nói chuyện tình cảm với Thánh thượng và nương nương, đổi thành Đại lão gia."
"Là Nhị gia nhà chúng ta đã nhường một bước, đích thân mở miệng, bằng không cũng sẽ không đến phiên Đại lão gia —— bây giờ lại ăn ngang nói ngược."
Hầu phu nhân lắc đầu nói: "Thôi kệ đi, hiện tại cô ta một mình cũng không dễ dàng gì."
"Mấy câu nói tầm phào mà thôi, nghe xong rồi bỏ."
Vệ Toản khi đó đúng lúc đi đến thỉnh an mẫu thân, ở cửa nghe ngóng một hồi, không bước vào phòng mà xoay người rời đi.
Hắn nhanh chân đuổi kịp đại bá mẫu, mượn đường nói chuyện trong rừng trúc nhỏ: "Đại bá mẫu có biết, ngày đó bá phụ ra khỏi thành làm cái gì không?"
Đại phu nhân nghe vậy sửng sốt: "Gì hả?"
Lúc này mặt trời sắp lặn, sắc trời không còn trong xanh, hoàng hôn một mảnh mờ nhạt, hắn bày một khuôn mặt tươi cười, ân cần nói: "Ta thỉnh Thánh thượng điều tra chuyện này, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.
Nếu bá mẫu biết đêm đó bá phụ ra khỏi thành làm cái gì, không chừng sẽ tìm ra phương hướng."
"Người Vệ gia chúng ta, sao có thể nói mất là mất chứ."
"Nếu điều tra theo hướng khôi giáp, có lẽ sẽ tìm được đại bá phụ."
Đại phu nhân liền giống như bị mắc nghẹn, một lúc lâu cũng không phát ra tiếng.
Vệ Cẩm Trình buổi tối lên đường, hẹn gặp ai, Đại phu nhân chưa chắc biết, nhưng lão muốn làm chuyện gì, bà ta lại rất rõ.
Nếu việc này thành, tất nhiên sẽ trời yên sóng lặng, cả nhà bọn họ sau này mới có thể tranh đoạt vinh quang.
Bây giờ khôi giáp đã được tìm thấy, người cũng mất tích, nếu thật sự điều tra đến cùng, Vệ Cẩm Trình chết hay sống còn chưa biết, nhưng nếu lão bị phát hiện ra có ý đồ cấu kết với nghịch tặc tạo phản...
Người đầu tiên bị liên lụy chính là bà!
Đến lúc đó Tĩnh An Hầu phủ còn có Hoàng hậu che chở, có thể không sao, nhưng cả nhà của bà thì ngay cả mạng cũng không còn.
Vệ Toản thấy bà không nói lời nào, không hề thúc giục, chỉ nhìn chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: "Bá mẫu?"
Đại phu nhân rùng mình, một lúc sau mới nói: "....Không, ta không biết."
Vệ Toản lại nói: "Bá phụ gần đây qua lại với ai không? Có thư từ gì đặc biệt không?"
"Nếu bá mẫu nhớ không ra, ta có thể đến quý phủ hỗ trợ xem xét."
Đại phu nhân sắp toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Không cần! Có thư từ gì ta đều giao cho quan phủ rồi, bây giờ trong nhà không còn gì cả."
Nếu để người Tịnh An Hầu phủ phát hiện ra chuyện này, chẳng phải sẽ ngay lập tức bị đưa đến cho Hoàng đế Gia Hựu trị tội sao?
Ngược lại, Tĩnh An Hầu phủ đại nghĩa diệt thân, nên bọn họ hoàn toàn được miễn tội.
Nghĩ đến tình huống này, bất giác mồ hôi chảy dọc sống lưng.
Tự nhiên bà chạy đến Hầu phủ này làm cái gì kia chứ! Để phải chuốc lấy tai họa!
Vệ Toản lẳng lặng nhìn bà, cười nói: "Nếu bá mẫu nhớ ra, đừng ngại gì hết, cứ nói với ta.
Mẫu thân của ta bận rộn chuyện trong phủ, nhưng ta thì khác, ta có thể tự mình bôn ba đi tìm bá phụ."
Đại phu nhân như bị người ta rút xương, tay chân mềm nhũn.
Bà làm sao dám nghĩ đến chuyện Vệ Toản tìm được người, hiện giờ chỉ mong