Edit: Gấu Gầy
Tối đó, tiểu Hầu gia kim tôn ngọc quý vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, đang nằm ngáp dài trên ghế mây hóng gió.
Tùy Phong đứng bên trái, Liên Nhi đứng ở bên phải, nhỏ giọng báo cáo rằng Thẩm công tử nhà nàng đã ngủ, mấy ngày nay nghe nói Vệ Toản không thèm học bài, tiểu bệnh tử kia cũng ngủ sớm dậy muộn.
Thậm chí còn có tâm tình thăm vườn tản bộ, múa vài đường kiếm, tu thân dưỡng tính, không tranh với đời.
Vệ Toản hỏi: "Đại phu nói gì?"
Liên Nhi do dự một chút, nói: "Đại phu, ách, đại phu nói công tử...!Rất khoẻ."
Vệ Toản nhất thời tâm tình rất tốt, từ khi xúi giục được tiểu gián điệp Liên Nhi, hắn thật sự yên tâm rất nhiều.
Kiếp trước thân thể Thẩm Diên tổn thương nghiêm trọng, khiến hắn lúc nào cũng lo lắng mệt mỏi.
Thẩm Diên lúc nào cũng để tâm dồn sức vào những chuyện vụn vặt, đây cũng là một vấn đề lớn.
Hiện giờ ít nhất không cần lo lắng tiểu bệnh tử tự mình đi tìm đường chết.
Binh pháp Tôn Tử đã nói thế nào, không tính kế không thể thắng.
Đối phó với loại người như Thẩm Diên, phải dùng phản gián kế, giở chút thủ đoạn nhỏ vô thưởng vô phạt.
Hắn bây giờ tâm trạng rất tốt, nhưng ánh mắt Tuỳ Phong bên cạnh lại u buồn.
Tuỳ Phong tưởng là chủ tử cuối cùng đã thông suốt, biết học hành đoàng hoàng, còn đặc biệt tìm một gián điệp giám sát Thẩm Diên.
Ai ngờ cho dù Thẩm Diên không ôn bài, tiểu Hầu gia nhà hắn cũng có chịu học hành gì đâu.
Mỗi ngày cũng toàn luyện võ, thời gian còn lại, không phải câu cá huýt sáo, thì chạy đến Kim Tước Vệ.
Hai ngày nay không có việc gì làm, còn kiếm một cái ghế mây bày ở trong sân, đem cái gối con thỏ của Thẩm Diên đặt lên, mỗi đêm lại ôm gối thỏ mềm, uống nước ô mai, tận hưởng làn gió mát.
- Có quá hưởng thụ hay không.
Cảm giác như cả thiên hạ đều đang lo lắng về kỳ thi quý của Tiểu Hầu gia.
Chỉ có bản thân ngài không quan tâm.
Vệ Toản không nhìn thấy ánh mắt u sầu phức tạp của người hầu nhà hắn, lại hỏi thêm vài câu về chế độ ăn uống thuốc thang gần đây của Thẩm Diên, Liên Nhi trả lời từng câu một, sau đó hắn ra hiệu bảo Tùy Phong đưa Liên Nhi vào nhà bếp ăn bánh ngọt.
Một cơn gió xuân ấm áp ập tới, hắn từ từ buồn ngủ, nhưng không vào giấc được, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
—— Mặc dù áo trong của Thẩm Diên vẫn giấu trong phòng, nhưng hắn không định ôm ngủ trước mặt người khác.
Hắn chợt nghe thấy, tiểu cô nương kia nhỏ giọng hỏi Tùy Phong: "Tùy Phong đại ca."
Tuỳ Phong Hả một tiếng.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, chia cho Tuỳ Phong một miếng bánh trong tay, rồi hỏi: "Tiểu Hầu gia của chúng ta thường ngày đều nhàn nhã như vậy sao?"
Tùy Phong ho khan một tiếng, giữ thể diện cho chủ tử nhà mình: "Không phải đâu, chủ tử học hành mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút thôi."
Liên Nhi ngây ngốc "À" một tiếng.
Một lúc sau, lại hỏi: "Vậy bình thường đọc sách bao lâu?"
Tuỳ Phong bắt đầu nói xạo: "Ờ, từ lúc về phủ đọc đến bây giờ đi."
Lúc này, Vệ Toản đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn nhắm mắt lại tiếp tục lắng nghe.
Liền nghe Liên Nhi lại nhỏ giọng hỏi: "Tùy Phong đại ca, gần đây huynh có cảm thấy tiểu Hầu gia khác với trước đây không?"
Tùy Phong mơ mơ màng màng nói: "Khác cái gì?"
Liên Nhi vặn vẹo ngón tay, nói: "Thì tính tình, thói quen gì đó..."
Vệ Toản: "..."
Khá lắm, đúng là dã tâm của Tư Mã Chiêu.
(*)
Hắn chắc chắn.
Nha đầu này đã bị Thẩm Diên giáo huấn lại rồi, sau đó bắt đầu kế hoạch phản công.
Hơn nữa nha đầu này ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không biết Thẩm Diên dạy dỗ thế nào mà đột nhiên thông minh hẳn ra, còn biết quanh co lòng vòng nữa.
Đứa nhỏ ngốc nghếch này đột nhiên khôn lên, ngay cả Tùy Phong cũng không kịp phản ứng, suýt nữa đã lọt vào bẫy của tiểu nha đầu.
Hắn liền nặng nề "khụ" một tiếng.
Tùy Phong lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, nói một hai câu, vội vàng tiễn tiểu nha đầu đi.
Sau đó hắn đi đến sân vừa sờ đầu mình vừa nói: "Tiểu nha đầu có phải mới lừa ta nói chuyện cơ mật không?"
Vệ Toản liếc hắn một cái: "Chứ còn gì nữa?"
Tùy Phong hít một hơi khí lạnh, nói: "Thẩm công tử này thật sự rất giỏi, ngay cả một đứa ngốc cũng có thể dạy cho khôn lên."
Lại nói: "Không được, ta phải giành lại tiểu nha đầu này."
"Giành lại thì có ích lợi gì?"
Vệ Toản nói: "Ngươi trước tiên phái người đi hỏi thăm, bên Tùng Phong viện mấy ngày nay dùng bao nhiêu ngọn nến."
Hắn thầm nghĩ, tiểu cô nương đã bị Thẩm Diên phát hiện, những lời nàng nói một chữ cũng không thể tin.
Hắn đã đánh giá thấp tiểu bệnh tử.
Chỉ với mấy người trong Hầu phủ như vậy, Thẩm công tử cũng có thể đấu trí đấu mưu.
Tùy Phong suy nghĩ, công việc này rốt cuộc vẫn phải đến tay hắn, vội vàng chạy đi sắp xếp.
Chẳng bao lâu, tin tức đã đến.
Mấy ngày nay, nến trong Tùng Phong viện dùng gấp ba bốn lần ngày thường, Vệ Toản bấm ngón tay tính toán, sợ là Thẩm Diên mấy ngày nay ôn bài, ôn đến tối trời tối đất.
Y mỗi ngày đều thả nha đầu này tới lan truyền tin tức giả làm dao động quân tâm, chính là để thừa dịp hắn không chú ý điên cuồng học hành.
Hắn ngồi trên ghế mây, suýt