Edit: Gấu Gầy
Cho dù cách chăn, ôm không chặt lắm.
Thẩm Diên cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng ngực của Vệ Toản.
Nhưng hơi ấm này lại khiến y không thích ứng được, có lẽ bởi vì đã quen với cơ thể lạnh giá của chính mình, khiến y không dám tiếp cận sự ấm áp này.
Ấm áp cũng chỉ nhất thời thôi.
Đến lúc cần ngủ, y sợ mình sẽ không ngủ được.
Y gọi: "Vệ Toản."
Vệ Toản "Ừm" một tiếng.
Y nói: "Ngươi quay qua bên kia ngủ đi."
Vệ Toản hỏi: "Sao vậy?"
Y đáp: "Ta không quen thế này."
Vệ Toản nói: "Rồi ngươi sẽ quen thôi."
Cái miệng của Vệ Toản thật sự rất đáng giận, trước đây luôn trịch thượng khinh người, bây giờ nói chuyện kiểu này, chi bằng không nói còn tốt hơn.
Y bỗng dưng trở mặt, đem mặt hướng về phía hắn nói: "Tiểu Hầu gia, đây là tật xấu gì vậy, ngươi nhất định phải dính chặt vào sao?"
Vệ Toản lười biếng chống đầu lên nói: "Ta tắm rồi."
Đây không phải là vấn đề tắm hay không tắm.
Y theo bản năng lại muốn vò ống tay áo của mình.
Chợt nghĩ tới cái gì đó, đáy mắt hiện lên một tia dị sắc cùng thăm dò, nhẹ giọng nói: "Đã như thế, vậy đổi một câu hỏi đi."
Vệ Toản nghe vậy ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, nói: "Trò này ngươi học cũng nhanh lắm."
Thẩm Diên vành tai đỏ lên, cố chấp nhìn chằm chằm hắn, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi lạnh, nhất định phải ngủ sát ta, vậy cho ta hỏi một câu, cũng không quá đáng chứ?"
Vệ Toản phảng phất như thật sự đang suy nghĩ, thì thầm: "Một câu hỏi...!chỉ được nằm sát ngươi thôi sao?"
Thẩm Diên nói: "Ngươi cho rằng ngươi đáng giá bao nhiêu?"
Lời này vô tình mắng cả chính mình.
Bên ngoài mưa gió không ngừng, hai người mặt đối mặt nằm trên giường, Vệ Toản tiện tay nhấc một sợi tóc của y, dùng đầu ngón tay nghịch nghịch, lười biếng nói: "Thẩm Chiết Xuân, sao ngươi lại cố chấp như vậy?"
"Đọc sách, chơi cờ, hiện giờ cũng vậy."
Thẩm Diên cười lạnh nói: "Tiểu Hầu gia quen biết ta cũng không phải ngày một ngày hai, tính tình ta như vậy đó, ngươi chỉ nói có đồng ý hay không?"
Vệ Toản nói: "Ngươi hỏi đi."
Y trầm mặc chốc lát, hỏi: "Tại sao ngươi lại giết Vệ Cẩm Trình?"
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, lá cây khua vào nhau xào xạc, khung cửa sổ bị gió thổi rung rinh, vang lên tiếng động.
Thẩm Diên kỳ thật không nắm chắc Vệ Toản sẽ trả lời mình.
Vì sao phải giết Vệ Cẩm Trình, vấn đề này hỏi rất khôn khéo.
Bởi vì đến nay không ai biết Vệ Cẩm Trình sống chết ra sao, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào có thể nói rằng Vệ Toản giết lão.
Vệ Toản quả nhiên trầm mặc một hồi lâu, đầu ngón tay vẫn đang đùa nghịch lọn tóc.
Trong phòng để lại một ngọn nến, ánh lửa kia theo tiếng gió lay động, phản chiếu khuôn mặt ngang bướng của Vệ Toản lúc sáng lúc tối.
Một lúc lâu sau, Vệ Toản nhẹ giọng nói: "Bởi vì lão đáng chết."
Thẩm Diên nhìn hắn.
Đôi mắt Vệ Toản lộ ra sự tàn nhẫn hiếm thấy, âm thanh lại bình thản: "Nếu lão không chết, Hầu phủ vĩnh viễn sẽ không là an ổn."
"Con người Vệ Cẩm Trình, trên gấm chưa chắc đã thêu hoa, nhưng trong tuyết nhất định là người rút củi cuối cùng, ta không thể đảm bảo Hầu phủ sẽ vĩnh viễn không có biến động."
Thẩm Diên chưa từng thấy qua thần sắc Vệ Toản như vậy.
Vệ Toản trong trí nhớ của y, tựa hồ luôn dừng lại ở buổi chiều, được đám thiếu niên của Chiêu Minh đường vây quanh, chơi cờ đánh bài, đá cầu cưỡi ngựa, toả sáng như mặt trời giữa đám đông.
Thiên tài luôn có quyền lãng phí thời gian, thậm chí luôn phàn nàn mọi thứ đều nhạt nhẽo.
Hắn ôm chồng sách dày cộp chậm rãi đi qua, vừa giương mắt, liền thấy bạn của hắn đang vắt óc gào thét, còn hắn lại lười biếng dựa vào cửa sổ, vô ưu vô lự, chỉ chăm chú nhìn một cành xuân hạnh đến ngẩn người.
Bạn hắn hỏi: "Vệ Nhị, sao ngươi lại không tập trung gì hết vậy?"
Hắn nói: "Ngươi không thể thắng ta đâu."
Người nọ giận dữ nói: "Đồ khốn, ai nói ta không thắng được ngươi, chờ ta nghĩ ra một chiêu kinh người, phản kích lại cho mà xem."
Vệ Toản bật cười: "Vậy ngươi cứ nghĩ tiếp đi, ta đá cầu với bọn họ một lát."
Sao mà làm người ta ghét thế không biết.
Nhưng lúc này ngẩng đầu, trước mắt lại là một Vệ Toản với đôi mắt u ám, thần sắc khó lường, đang nghịch tóc y, chậm rãi nói.
"Chiết Xuân, ta đã cho lão cơ hội, nếu lão không nhận thư của ta, ta sẽ không động thủ."
"Đêm đó nếu lão không đến ngôi nhà hoang kia, ta cũng sẽ không động thủ."
Thẩm Diên lại nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Ngươi không phải đánh bậy đánh bạ, mà là cố ý dụ lão."
Vệ Toản nói: "Phải."
Trong mắt hắn hình như không ngừng có mây đen sấm chớp.
Thẩm Diên không biết mình đang có tư vị gì.
Y chỉ mím chặt môi, đang định hỏi lại, nhưng đột nhiên cả người đều bị kéo vào lòng của Vệ Toản.
Hơi ấm mà y không ngừng trốn tránh đã dứt khoát bao bọc y lại.
Đôi mắt y trợn tròn, những gì đang quay cuồng trong đầu cũng hoàn toàn quên mất.
Vô thức gọi to: "Vệ Toản!"
Cách một lớp vải vóc, y thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Vệ Toản, nghe thấy tiếng thở của Vệ Toản bên tai.
Lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa chỗ tựa tay và chăn bông cũng không tính là thân mật.
Lại nghe thấy Vệ Toản cười cười, nói: "Chiết Xuân, ngươi hỏi hơi nhiều đó."
Thẩm Diên không nói gì, chỉ mím chặt môi.
Cách một thời gian dài.
Y nhẹ nhàng chậm rãi nắm chặt ống tay áo Vệ Toản.
—— Cũng không phải y đang đau lòng cho hắn.
Chỉ là Vệ Toản từng gọi y mấy tiếng "Ca ca".
Y liền giống như thật sự có mối liên hệ kỳ lạ với hắn, khiến cho y ngoài sự hoài nghi và thăm dò, còn có thêm một cảm xúc hoàn toàn mâu thuẫn.
Hắn rũ mắt xuống, đương nhiên không nhìn thấy Vệ Toản đang bất giác đỏ tai.
Biên độ phập phồng của lòng ngực tiểu Hầu gia dần dần tăng lên, đưa tay ra sau lưng y hồi lâu, do dự hồi lâu mới chậm rãi buông xuống.
Thân thể Thẩm Diên chợt run nhẹ.
Lúc này mới ý thức được, bàn tay Vệ Toản cách một tầng áo lót mỏng manh, đang theo cột sống chậm rãi hướng lên trên.
Cử chỉ giống như đang trấn an động vật nhỏ, bởi vì cực kỳ chậm chạp nên mang ý