Duyệt Ý xuống lầu, nhưng không đi lấy trà mà là đi thẳng ra ngoài cổng lớn của khách điếm Phượng Phi, đi vào một ngõ nhỏ bên trái của khách điếm, mắt nhìn bốn phía vắng lặng, bỗng nhiên nhảy lên một mái nhà, tư thái mềm mại ưu mỹ, không một tiếng động, chỉ như một con chuồn chuồn.
Vị trí nàng đứng có thể thu hết vào tầm mắt các phòng ốc xung quanh của khách điếm Phượng Phi. Thanh thiên bạch nhật, nàng cứ ngồi như vậy trên nóc nhà, đôi mắt cứ hết nhìn đông lại sang tây.
Bỗng nhiên, từ phía sau có một giọng nói cất lên: “Cô nương, canh chừng không phải như vậy đâu.”
Duyệt ý giật mình hoảng sợ quay ngoắt lại sau, suýt chút nữa thì ngã xuống lầu.
Trên nóc nhà chẳng biết từ bao giờ đã có một phi y nhân ngọc thụ lâm phong đứng đó.
Mái tóc đen rất dài, dưới ánh nắng mặt trời nhẹ bay giống như mảnh lụa đen, đối lập với hắn toàn thân mặc trường bào phi y vô cùng rực rỡ, trên mặt mang một mặt nạ hồ điệp ngũ sắc, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực sắc bén, từ con ngươi ánh lên tia lạnh lẽo, quả nhiên là làm người khác khiếp sợ.
Không cần nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người đó, trong lòng Duyệt ý đã có chút say mê, si ngốc một lát mới hỏi: ‘Ngươi là ai?”
Phi y nhân quả nhiên rất hài lòng với thái độ của nàng, dùng giọng nói mang chút châm biếm, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ừm, việc này, ngươi không xứng biết tên của ta…”
Duyệt Ý lập tức nghẹn họng, sửng sốt