Mộ Dung Thu Thủy hộc một ngụm máu phun lên bức tường màu đen, máu bắn khắp nơi, giống như một đóa hoa tường vi tuyệt vọng.
Hắn biết nước mắt của Đỗ Lương Dạ có ý nghĩa gì.
Ba năm trước, căn bản nàng có cơ hội một lưới bắt hết bọn hắn, nhổ tận gốc, nhưng nàng lại không làm. Từ đó nàng không xuất đầu lộ diện nữa, tin tức về nàng toàn bộ hư vô, bây giờ thời điểm này lại đột nhiên giống như lần trước, chứng minh rằng sự việc đến thời điểm quyết liệt nhất, không còn đường lui nữa.
Trên đời này có một số việc ngay từ lúc bắt đầu có thể không cần chú ý giữa lô gic và chứng cứ, mà chỉ dựa vào trực giác, nhận thức về ý niệm trong một hỗn độn nào đó, hắn không cần tìm chứng cứ từ người nào hay từ sự vật nào, hắn chỉ biết, Đỗ Lương Dạ chính là người kia. Nhưng kỳ lạ chính là, dù biết vậy, hắn vẫn bướng bỉnh tin tưởng nàng.
Hách Liên Vong Tuyết đã từng đánh giá, hắn nói, Mộ Dung Thu Thủy bên trong sắc sảo, bên ngoài lại trầm tĩnh ôn hòa, bên trong thực sự tình cảm nồng nàn như lửa, nhưng ở phương diện nào đó lại ngây thơ, buồn cười.
Quả thật, về chuyện Đỗ Lương Dạ, hắn chắc chắn gần như là ngây thơ buồn cười, nhưng trong lòng hắn, tại một nơi mềm mại nhất, hắn vẫn tin tưởng nàng, cố chấp không có lý do gì.
Nếu như nói tin tưởng người mà mình yêu thương là ngây thơ, vậy thì, hắn có lẽ có một chút ngây thơ!
Mộ Dung Thu Thủy khẽ cười khổ, đấm lên tường, trên trán vì đau đớn mà chảy mồ hôi. Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu lên cánh tay, chuyện cũ như màn kịch trên sân khấu tua lại ùn ùn kéo tới, rõ ràng như mới hôm qua.
Hắn nhớ lại năm đó, Đỗ Lương Dạ thường chắp tay sau lưng ngẩng cao đầu như nào, với một tư thái tươi tắn đi trên phố Lạc Dương, đi tới dưới lầu Túy Hoa Âm hướng về cửa sổ của hắn bắn một viên đá. Hắn nghe tiếng động liền ghé ra ngoài cửa sổ, thò đầu ra ngoài nói chuyện với nàng, có gắng làm ra vẻ nghiêm túc, lại không thể khống chế được biểu hiện vui mừng, có ý thức hoặc là vô thức. Nói chuyện hơn nửa ngày, hắn bỗng phát hiện vị trí của hai bên có chút sai, vị trí đảo ngược nhau. Cho đến giờ chỉ có thiếu niên thư sinh ở dưới hoa viên đi vụng trộm với tiểu thư, chứ chưa nghe nói tiểu thư nhà nào lại chủ động quyễn rũ thư sinh.
Hắn đem điều này nói với nàng nghe, vốn là nói hài hước, ai ngờ nàng chỉ cười nhạt, vài ngày lại mất bóng, cho đến khi hắn ruột gan rối bời, phiền não không chịu được, liền học theo cách nói cảm khái của thiên hạ, là: lòng dạ của nữ nhân sâu như đáy biển, vô cùng khó dò!
Đỗ Lương Dạ có một tính kỳ lạ, nếu nàng tức giận, thì tuyệt đối không được đi giải thích, giải thích thì càng khiến cho nàng không vừa ý, trừ phi chờ nàng chủ động nguôi giận. Khi đó bản thân nàng đã nghĩ thông suốt, nếu cảm thấy bản thân không đúng với đối phương, ngược lại nàng còn xin lỗi người đó. Nàng cũng không biết e lệ, bất kể nói nàng quyết tuyệt thế nào, cũng luôn luôn có cách dỗ dành hắn, làm hắn đang giận cũng không thể giận nàng, chỉ có thể tự nhận mình không may. Loại bản lĩnh da mặt dày này cùng với Vô Song quả thực là kẻ tám lạng người nửa cân, vô cùng tương xứng. Cho nên, Vô Song mỗi khi làm theo thế nói là tiêu chuẩn mới, rồi bình luận Đỗ Lương Dạ nói nàng có nét mặt kín đáo, có chút khô khan. Nhưng đừng coi là vậy, những lời này nghe lại giống như đang ca ngợi Đỗ Lương Dạ, kỳ thực chính là sự khoe khoang của Vô Song, dù sao da mặt dày ở độ này, thì hắn vẫn hơn một chút.
Những năm gần đây, mỗi khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ Đỗ Lương Dạ, hắn phát hiện trong ký ức sâu nhất của hắn lại luôn luôn là những chuyện giận dỗi vụn vặt của hai người. Sau