Một đêm vô cùng đặc biệt và khác thường làm cho Đỗ Lương Dạ lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn. Mái tóc dài của nàng đen mượt buông thả trên vai, dung nhan nàng dưới ánh nến mỹ lệ, đôi mắt sáng như ngọc, rực rỡ làm người khác ngạt thở. Thu nàng vào trong tầm mắt, là ánh mắt sắc bén của người đối diện.
“Rốt cuộc là lệnh gì làm ngươi không yên vậy?” Ông ta thản nhiên lãnh đạm hỏi.
Đỗ Lương Dạ nhìn thẳng vào mắt ông ta, thành thật trả lời: “Sự an toàn của ngài làm ta bất an.”
Ông ta không cho là vậy, thản nhiên nói: “Thật không, ngươi đối với Mộ Dung Thu Thủy có tự tin không?”
Trong lòng Đỗ Lương Dạ khẽ run, nàng đoán ông ta đã biết một chút, nhưng lại được nói ra bởi chính miệng ông ta.
Việc ngoài dự đoán này làm nàng vô cùng khiếp sợ. Quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Thu Thủy, cùng với thân phận thật sự của Mộ Dung Thu Thủy, ông ta rốt cuộc biết nhiều hay ít? Ông ta luôn giấu kín như bưng biểu hiện của mình, vĩnh viễn khiến người khác không thể nghĩ ra, ông ta chỉ có thể biết ba phần, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác như biết hết toàn bộ, cực kỳ chắc chắn, vô cùng tự tin.
Đỗ Lương Dạ không đoán được biểu cảm của ông ta, chỉ có thể thành thật trả lời: “Điều này không liên quan đến lòng tin của ta, ngài không nên vì thế mà mạo hiểm, thật không đáng.”
Ông ta cười phá lên: “Hả? Ngươi cho là vậy ư?”
“Đúng vậy.”
Ông ta nhếch môi cười, bỏ chiếc khăn tay trắng xuống, đứng dậy đi tới lan can đứng yên, trầm mặc một lúc, rồi lãnh đạm hỏi: “Lẽ nào mạng của ta so với người khác còn quý giá hơn?”
Đỗ Lương Dạ cũng đứng lên, cách ông ta chừng hai bước rồi dừng lại đằng sau, trầm giọng trả lời: “Mạng của ngài quý giá không thể so với người khác, địa vị của ngài cao quý hơn so với người khác, ngài gánh trách nhiệm thiên hạ thương sinh linh, quyết định số phận của bọn họ..”
“Thiên hạ thương sinh linh!” Ông ta bỗng nhiên cười lạnh, không nói tiếp nữa.
Trong lòng Đỗ Lương Dạ mơ hồ bất an, đành ngậm miệng không nói.
Thiên uy khó dò, nàng không biết câu vừa rồi có gì sai, có lẽ nên lấy lòng ông ta trời sinh quý giá, nhưng điều này có thực sự có chút vũ nhục cơ trí của ông ta, cũng tự phá vỡ nguyên tắc của bản thân.
Ông ta chắp tay hướng về ánh trăng dưới sông Lạc Hà, ánh sáng dập dềnh trên sóng nước dưới ánh trăng tỏa sáng nhàn nhạt. Bóng lưng ông ta thẳng và gầy gò, có một khí thế khiếp người làm kẻ khác không tự chủ được mà ngưỡng mộ mà không quan hệ gì tới địa vị kia. Đỗ Lương Dạ nhìn ông ta, không hiểu sao bỗng nhiên nhớ tới một câu thơ trong quyển Tạp thư, là: vị ly đáy biển thiên phong hắc, mới đến trung thiên vạn quốc minh.
Nàng nghĩ ông ta cũng có khí thế: mới đến trung thiên vạn quốc minh.
Trầm mặc chốc lát, ông ta chậm rãi nói: “Sách cổ có nói: “Một vị quân vương, thuyền cũng vậy; người đông, nước vẫn vậy. Nước đẩy thuyền, nước cũng lật thuyền. Cứ theo như lời hoàng đế Thái Tông thường dùng lời răn dạy của Tử Tôn để nói, dân ví như nước, vua ví như thuyền, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Ngươi nghĩ thế nào?”
Đỗ Lương Dạ nghe vậy giật mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc: sao đột nhiên nói đến vấn đề này?
Nàng theo ông ta ngước mắt lên, nhìn thấy gần Hội xuân lâu người như nước chảy. Đêm nay thành lạc Dương suýt nữa thì đổ thành. Trong lòng nàng bỗng nhiên sáng suốt, lập tức giả bộ kính cẩn khiêm tốn nói: “Kiến thức ta nông cạn, chỉ sợ nói xong bị sai, mong ngài đứng giận…”
Ông ta hất tay áo lên, mang theo một luồng khí chạm vào tóc này khẽ bay, nói ngắn gọn: “Cứ nói đừng ngại.”
Nàng hé miệng cười: “Theo ý ta, bất luận đẩy hay lật, thuyền vĩnh viễn ở trên nước.”
Ông ta đang xoa xoa tay, nghe vậy động tác dừng lại, ngửa đầu lên cười một trận rất to, tiếng cười hùng hậu. Đỗ Lương Dạ cũng khẽ cười, hơi cúi đầu.
Sau đó, nàng ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ nhàng thanh nhã.
Vì vậy, nàng càng cười.
Ông ta xoay người lại, dang rộng tay ôm nàng vào lòng, gương mặt tuấn lãng tang thương kia toát lên sự vui vẻ, giọng nói vô cùng mềm mại: “Rốt cuộc Dạ nhi…” Sau đó lại không nói gì nữa.
Không có gì ngoài trận Liêu Đông nhiều năm trước, gần mười năm rồi, lần đầu tiên họ gần nhau là như vậy.
Ông ta chính trực tráng niên, thê thiếp nhiều, nàng cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ, không thể không nghĩ có một ngày nào đó ….Nhưng ông ta chưa từng chạm vào nàng, ngay cả tay nàng cũng chưa từng chạm vào. Trước đây họ cũng đã từng có vài lần cơ hội, nàng nghi ngờ có thể ông ta muốn, thậm chí nàng còn âm thâm chuẩn bị thật tốt, nhưng ông ta không có.
Cho nên, thủy chung Đỗ Lương Dạ không thể hiểu rốt cuộc ông ta là loại người gì.
Vào giờ khắc này, nàng đang ở trong lồng ngực vững chắc của ông ta, bàn tay chạm vào lồng ngực ấm áp chân thực làm nàng có chút hoảng hốt, nàng thẫn thờ ngẩng đầu lên. Môi ông ta đúng lúc ghé xuống, nóng hổi, sôi nổi, tràn ngập hơi thở nam tính, mang theo cảm xúc nguyên thủy chiếm đoạt lấy. Đại não nàng trống rỗng, ý thức rã rời, đó chẳng phải là điều nàng chờ mong hay sao, trong tâm lý nàng đã sớm chuẩn bị chấp nhận chuyện này, chuyện tới ngay trước mắt, trái lại lại trở nên không quá chân thực, giống như cơn ác mộng cứ luẩn quẩn, không thể nói rõ là tỉnh táo, hay là mơ hồ?
Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng cảm thấy làn da căng cứng, có một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ chiếm lấy cảm quan nàng. Giây tiếp theo, nàng quả quyết đẩy ông ta ngã xuống đất, cả người nằm lên trên người ông ta. Hầu như là trong cùng lúc, ba ngọn phi đao bắn vào đúng vị trí họ vừa đứng, chỉ nghe “đinh” một tiếng, mũi đao cắm rất sâu vào chấn song cửa, ba mảnh vải đỏ tươi gắn ở chuôi đao bay trong gió.
Lập tức, ở dưới lầu vang lên tiếng binh khí chạm nhau, tiếng kêu thét ngắn ngủi, tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, các loại âm thanh dường như trong nháy mắt bùng lên, phá tan tiểu lâu yên tĩnh.
Đỗ Lương Dạ từ trên người ông ta nhảy lên, nhưng cánh tay ông ta như sắt ra sức ấn nàng xuống. Nàng cúi đầu, thấy một đôi con ngươi cực kỳ sắc bén, nàng rùng mình.
Ông ta dùng tay nắm lấy cằm nàng, lạnh lùng sắc bén chăm chú nhìn nàng: “Dạ nhi, đừng làm cho ta thất vọng!”
Nàng khẽ gật đầu, đặt tay lên mặt đất khẽ búng một cái, cả người mượn lực bắn lên, tư thái duyên dáng giống như hồ điệp mỹ lệ. Đang ở giữa không trung, nàng rút bảo kiếm sáng loáng ra khỏi vỏ, đánh thẳng xuống dưới lầu. Trong không gian, nàng mơ hồ ngửi được mùi máu tràn ngập.
Nàng ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu, bờ môi cong lên cười tươi tắn, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhấc chân đi qua vô số thi thể, ánh mắt lãnh liệt đảo qua các hắc y nhân đang che mặt ở trong đình viện, hơn mười ánh mắt cừu hận hung ác tìm được một đôi đồng tử trong suốt như làn nước.
Hắn lại có thể mà mỉm cười với nàng.
Đỗ Lương Dạ thấy bao tử mình co lại đau đớn. Nhưng lúc này không có thời gian dư thừa để cho nàng có thể cảm nhận sâu sắc, đao kiếm trái phải tấn công tới, vô cùng mạnh mẽ, mái tóc nàng bỗng nhiên tung bay, hạt chân trâu màu xanh da trời bên tai khẽ ngân nga không dứt, tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Nàng không né tránh, tay trái vững vàng chế ngự chiêu kiếm đâm tới trước mặt, tay phải tung thanh kiếm nhanh chóng đâm trúng yết hầu của đối phương, cổ tay khẽ xoay tròn, đầu đối phương bắn ra xa, kiếm thế nhanh chóng quay lại, đón nhận quả đấm của người khác, máu bắn tung tóe. Nàng ngửi thấy mùi máu tanh, giống như bị trúng ma chú, trong cơ thể có một cảm giác kỳ dị chậm rãi thức tỉnh, lập tức không lùi mà tiến, liều mạng xông tới hạ đối phương.
***
Trong tiếng nhạc lạnh lẽo, trên sân khấu vở kịch “nhân diện đào hoa” diễn đến đoạn Thôi lang khi tìm đến giai nhân, đã đề bài thơ lên cánh cửa, miệng ngâm: “vọng núi xanh sinh vãn yên, trữ khoảng không đình nhân vị toàn, tắc dạ ta lạnh tanh, một chữ tự, nhất cú cú, khoảng không đề hồng oán…Cõi lòng đầy thẫn thờ mà ngâm, bước đi.
Âm nhạc thay đổi theo, chuyển động tinh tế, Ôn Lương Thần lần thứ hai lên sân khấu uyển chuyển lên sân khấu.
Dưới sân khấu có một thanh y hán tử chạy tới bên cạnh Đỗ đại nhân ghé vào tai nói gì đó. Mặt Đỗ đại nhân biến sắc, chén trà trong lòng bàn tay suýt rơi, ông ta hơi cúi người xuống, nhưng rồi lại lần nữa ngồi xuống, hất tay áo bảo tên thanh y nhân kia lui.
Ôn Lương Thần trầm bổng theo tiếng nhạc, phong tư chân thành bước lên sân khấu. Bên dưới sân khấu không một tiếng vô tay, những ánh mắt đều chăm chú nhìn nàng, theo dõi nhất cử nhất động của nàng, nghe nàng nhả châu khi thì cao vút trong trẻo, khi thì thê lương lãnh tình, có thể bọn họ không thể nào lãnh hội được sự tuyệt diệu trong đó, ngược lại bên ngoài lâu thỉnh thoảng truyền đến những tiếng ủng hộ, tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tình huống vô cùng quỷ dị.
Một con hát xinh đẹp trên sân khấu ngâm xướng, đám đàn ông dưới sân khấu nét mặt vô tình xem, đầy cứng ngắc, không ôn hòa, không nhiệt tình, không giống như là đang ở trong nhà hát, ngược lại giống như đang ở trong linh đường của người nào đó, trống vắng đến quỷ dị. Xung quanh chỉ nghe tiếng đàn như khóc, đi kèm theo đó là Ôn Lương Thần duyên dáng uyển chuyển, mang theo sự đau thương của xuân đi hoa tàn, tuy là như hoa mỹ quyến, tất cả đều không giữ lại được, bèo dạt mây trôi đầy vô tình.
Trên trán Đỗ đại nhân đã lấm tấm mồ hôi, rốt cuộc ông ta không ngồi yên được nữa, định đứng lên rời đi, nhưng Phạm đại nhân đã ghì tay ông ta lại, cười nói:”Đỗ đại nhân, hí kịch còn chưa kết thúc mà.”
“Phạm đại nhân, tình huống không thích hợp, chúng ta nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.” Ông ta nói nhỏ.
Phạm đại nhân nhìn ông ta, dường như khẽ cười, nhưng cơ mặt vẫn không chút động, dưới ánh sáng của ngọn nến hiện lên gương mặt cổ quái vàng bủng. Đỗ đại nhân lần đầu tiên ở cự ly gần như thế nhìn rất rõ ràng gương mặt Phạm đại nhân, bất chợt nhìn ra sự khác thường, gương mặt Phạm đại nhân hình như không chút chân thực, nơi cánh mũi hình như bị nứt ra.
“Phạm đại nhân, mặt của ngươi…”
Phạm đại nhân vẫn giữ cánh tay của ông ta, gương mặt cúi sát gần hơn, cười nói: ‘Mặt ta làm sao?”
Khoảng cách quá gần này làm cho Phạm đại nhân cảm giác rất khó chịu, nhưng, nhìn chăm chú vào đại quan triều đình là hành vi vô cùng thất lễ. Vì vậy, ông ta không thể làm gì khác hơn là gượng gạo chớp chớp mắt, biểu thị mắt bị nhòe. Vừa đúng lúc này thì tiếng nhạc trên sân khấu đột nhiên vút cao, giọng xướng của Ôn Lương Thần cũng cao vút, trong trẻo đến sắc bén.
Vô cùng đột ngột.
Giữa không trung bỗng nhiên khói lửa tràn ngập, những tiếng “thình thịch” vang lên, khói trắng tỏa ra nhanh chóng tràn vào bên trong, kèm theo làn khói đặc là mùi vị khác lạ xộc vào mũi, giống như lưu huỳnh, kèm theo một mùi hương kỳ lạ
Đỗ đại nhân vừa ngửi được mùi hương đó, bao tử đột nhiên đau đớn khôn cùng như có hàng ngàn con côn trùng lúc nhúc trong đó, tràn lên cuống họng, lên mắt. Lần này thì ông ta cũng bất chấp lễ tiết mặt mũi mà giãy ra khỏi tay của Phạm đại nhân, đứng lên chạy ra cửa trước. Nhưng khói dày đặc làm ông ta mất phương hướng.
Bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng khác thường, không ai nói, chỉ có tiếng hít thở mãnh liệt, tiếng buồn nôn, tiếng binh khí tấn công…Âm nhạc trên sân khấu vẫn còn tiếp tục, chỉ là âm thanh lạnh lùng sắc bén như tiếng kỵ binh lưỡi mác đang chiến đấu tại sa trường, sát khí tàn khốc không kiêng nể gì cả, tung hoành ngang dọc. Ngay sau đó, Đỗ đại nhân ngửi được mùi máu tanh nồng nặc giống như suối nguồn từ trong thâm sơn phun trào ra, tất cả cùng đập vào mũi ông ta, mùi vị vô cùng kích thích, khiến cho ông ta có thể tưởng tượng các đường máu dâng cong vút lên giữa không trung, rất ngắn ngủi nhưng cũng rất đẹp đẽ.
Bao tử càng lúc càng đau làm ông ta không thể đứng thẳng, ông ta hoảng loạn dựa lưng vào chiếc ghế, khom người xuống nôn điên cuồng, hầu như nôn cả ruột ra ngoài. Lúc nôn xong, ông ta thoáng có chút tỉnh táo, nhưng chỉ tỉnh táo trong một giây, hoặc là chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, trong không khí mùi vị khác thường lại một lần nữa xộc vào mũi ông ta, đủ loại mùi vị khác thường xông vào mũi, mùi tóc người bị cháy khét, mùi da thịt thối rữa… hòa trộn với mùi máu tanh hôi…cùng với sự suy yếu của mạng sống làm tất cả trở thành một mùi vị khác thường, giống như đê vỡ tràn tới khứu giác của ông ta, trong mùi vị nồng nặc đó, vẫn chỉ là mùi vị ghê tởm của máu tanh.
Hai chân của Đỗ đại nhân như bị rút hết, toàn thân không sức lực ngã xụi xuống, ông ta ôm chặt bụng và dựa lưng vào ghế, đến khi chiếc ghế không thể chịu nổi trọng lượng, mất cân bằng đổ xuống, cả người ông ta cũng theo đó mà ngã xuống theo, trong ý thức mơ hồ, ông ta có cảm giác có người đang tới gần, ông ta nắm lấy vạt áo đối phương, thều thào: “Giúp ta…”
Trong làn sương dày đặc, đối phương khẽ cười rất nhẹ nhàng, trong tiếng cười tràn ngập hàm ý. Ngay sau đó, Đỗ đại nhân cảm giác có một vật gì sắc bén nhọn hoắt đâm vào lồng ngực.
Cùng lúc đó, trong ngực Đỗ Lương Dạ cũng nảy sinh một cảm giác đau đớn kịch liệt.
Nàng dừng lại, máu tươi nhễ nhại ứ đọng trên thanh kiếm giữa không trung, khẽ động. Nàng khẽ ngước gương mặt lên, trên gương mặt tươi đẹp có chút ngẩn ngơ, giống như vừa bị mất một thứ gì đó vô cùng trân quý đối với bản thân. Nàng cảm giác trong ngực mình như bị xuyên thủng trống rỗng, gió lạnh không ngừng mà thổi vào, thổi vào, tê dại đến nỗi không có cảm giác gì.
Tận dụng thời cơ!
Một ánh đao sắc bén lợi hại chém về phía sau gáy nàng, đao thế mạnh mẽ như bão táp, đao thế cực nhanh như tia chớp, có thể còn nhanh hơn cả tia chớp, không thể nhìn ra. Nhưng, có một bóng người còn nhanh hơn cả chiêu đao, hắn đẩy Đỗ Lương Dạ ra, thay vào vị trí của nàng.
Phong đao đã ra, tuyệt không thu lại được!
Ngay trong chớp mắt, thấy phong đao sắp chém vào lưng hắn, Đỗ Lương Dạ nhanh chóng quay kiếm về đỡ, chỉ nghe”choang” một tiếng, lửa bắn khắp nơi, thanh kiếm bị gãy, toàn bộ cánh tay nàng cùng nửa cơ thể tê dại. Còn chiêu đao vẫn chuẩn xác như cũ chém vào lưng Mộ Dung Thu Thủy, may mà tám phần mười lực đạo của đao đã bị kiếm phong của Đỗ Lương Dạ đỡ hóa giải, chỉ còn lại hai thành không đủ để tạo thành trọng thương, máu trào ra nhuộm đỏ trường bào hắn, nhìn mà kinh hãi.
Tình cảnh này sao vô cùng quen thuộc như vậy!
Đỗ Lương Dạ vừa lui vào lầu các, vừa mở to mắt nhìn hắn. Trên mặt hắn chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt, ánh mắt vô cùng dịu dàng giống như trăng sáng của cố quốc, như dòng nước của GiangNam, phản ngược lại vào trong con ngươi sáng rực của nàng. Bỗng nhiên trong lúc đó, giống như sự biến ảo kỳ lạ, chuyện cũ ùn ùn kéo đến, một luồng sáng nhỏ bay vút vào trong óc nàng. Sự tưởng niệm và thâm tỉnh của hơn một nghìn ngày đêm giờ trong nháy mắt toàn bộ tất cả hóa thành một thứ gọi là tang thương gì đó, thật sâu sắc khắc vào trong lòng nàng, từ đuôi lông mày, khóe mắt, bờ môi…thu vào trong tay áo, chỉ nhẹ trở cổ tay một cái, hồng nhan liền bạc đầu.
Vô số binh sĩ tinh nhuệ từ bốn phương tám hướng dũng mạnh tiến ra, cung tiễn từ các tường lầu các bắn tới, sắc bén, rào rào như mưa. Đứng ở một khoảng cách khá xa để xem thật sự là mỹ lệ, hùng tráng.
Nàng quay đầu ngựa lại theo một đội tiểu hộ vệ yên lặng rời đi, trong đó có một bóng người cao gầy bình tĩnh và ung dung dị thường, tư thái vô cùng ưu nhã. Bên cạnh ông ta chỉ có mười tên hộ vệ, đến nay chưa từng ai thấy qua bọn chúng xuất thủ. Nhưng bọn chúng không ngoại lệ là những cao thủ được tuyển chọn ra từ trong bát kỳ binh doanh.