Ôn Lương Thần ra khỏi Đỗ phủ, trước khi lên kiệu nàng vô thức liếc mắt nhìn vào trong ngõ nhỏ, cũng không biết là chờ mong nhìn thấy gì, nhưng ngoài ý muốn của nàng là nàng đã nhìn thấy một người.
Điều này làm nàng nao nao.
Đó là một nữ nhân cải nam trang, bộ trang phục nam giới màu sáng mặc trên người cô ta hơi rộng càng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, dáng người thanh tú cao ráo, hai tay áo rộng thùng thình bay trong gió càng làm tăng them phong thái vượt trội.
Cô ta có một đôi mắt rất đẹp, sâu như nước mùa thu. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng Ôn Lương Thần vẫn có một cảm giác, dường như đôi mắt đó chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt đó vô cùng sáng quắc này như nàng đã đoạt đươc vật yêu quý nhất của cô ta. Ôn Lương Thần cười cười, cúi đầu đi vào trong kiệu thoát khỏi ánh mắt nóng rực đó.
Đỗ Lương Dạ đứng trong ngõ nhỏ âm u, bốn phía lòa xòa bóng cây, một cơn gió thổi qua lá vàng khô ào ào rơi xuống, hiện giờ đang là buổi trưa cuối mùa thu, nghe như có một cảm giác hiu quạnh khó hiểu. Bỗng nhiên trong lúc đó, Đỗ Lương Dạ nhớ đến một câu nói: Nhạn bắc quyện cực, thủy chung bay về phương nam, lãng tử động tình, chẩm không quay đầu lại. (Chim nhạn bay về phương bắc mệt mỏi, sẽ quay về phương nam; lãng tử động tình, sẽ không bao giờ quay đầu trở lại.
Sau đó, có một sự bị thương như vết băng rạn vỡ từ trong lòng nàng kéo dài ra, vô thanh vô tức, giống như một con rắn băng lạnh âm hiểm uốn lượn qua ký ức của cuộc đời.
Đỗ Lương Dạ loạng choạng đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi qua một khu rừng trúc tới ven bờ một con sông nhỏ, đi dọc theo đường nước sông về hướng đông, rất nhanh thấy một đám cỏ lau trắng xóa tràn ngập bao trùm.
Một lát sau, có một chiếc thuyền nhỏ từ trong đám cỏ lau đi ra chạy về phía bờ bên kia. Đó là một con thuyền màu đen cực kỳ tinh xảo, trên bong có một chiếc nơ kết đồng tâm màu hồng khá bắt mắt.
Đỗ Lương Dạ chèo thuyền rất có bài bản, động tác khá thành thạo nhưng vẫn có vài phần thướt tha.
Thật khó tưởng tượng một thiên kim tiểu thư lại có thể một mình làm việc đó.
Mộ Dung Thu Thủy cong miệng lên cười, người dựa vào một thân cây ở xa xa nhìn Đỗ Lương Dạ. Nếu Đỗ Lương Dạ biết ý nghĩ của hắn lúc này, nhất định sẽ nghếch cằm lên hừ một tiếng, nói: Ta sẽ sống thật vui vẻ.
Nghĩ như vậy, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Lương Dạ, năm đó, hoa mẫu đơn thành Lạc Dương vô cùng diễm lệ nở rực rỡ, hắn bị Vô Song kéo đi ngắm hoa, mặc cho hắn bộ trang phục vô cùng tao nhã quá sức tưởng tượng, thật là làm cho hắn ngượng ngùng muốn chui xuống đất. Lúc đi rồi hắn mới biết, Vô Song muốn thưởng cho hắn không phải là đi ngắm hoa mẫu đơn, mà là thiên kim của phủ đài Đỗ đại nhân – Đỗ Lương Dạ.
Chỉ trách là từ đầu tới cuối Đỗ Lương Dạ không hề xuất hiện. Vô Song bắt đầu cáu giận loạn cả lên, Mộ Dung Thu Thủy vội vàng tìm cớ đi nhà xí để trốn. Hắn hiểu tính cách sạch sẽ của Vô Song sẽ tuyệt đối không đến nhà xí. Mộ Dung Thu Thủy thường ngày cũng là một chủ tử có sở trường hay gây rắc rối, nhưng một ngày mà gặp Vô Song thì cũng phải hét lên nhức đầu, chỉ có thể trốn đi – đó là cách duy nhất. Các chủ của thiên hạ vô song các, cũng chính là nhân vật nóng giận nhất thiên hạ. Hắn ở thành Lạc Dương ho một tiếng thôi, toàn bộ giang hồ đều phải bị cảm vài ngày, ai gặp cũng phải né đi đường vòng.
Ha hả, nói tới thì lại lạc đề, tạm thời không đề cập tới nữa.
Lại nói đến Mộ Dung Thu Thủy vội vã xông vào nhà xí, bỗng nhiên gặp một người. Đối phương dường như cũng sợ giật mình, vừa chỉnh trang lại y phục thật nhanh, vừa dùng ánh mắt giận giữ sắc bén nhìn Mộ Dung Thu Thủy.
Xuất phát từ sự nhạy cảm của một kiếm khách, Mộ Dung Thu Thủy cảm giác trong ánh mắt của đối phương có sát khí.
Nhưng hắn không rõ vì sao lại có sát khí đó, ý nghĩa trong nhất thời đảo qua, lúc đó, trên phố đang có những tên nam nhân phóng đãng khắp nơi, loại thủ đoạn thường dung là có người ra ngoài mượn dang nghĩa bạn bè để dụ dỗ lừa gạt, huống hồ người này là một mỹ nam tử trăm phần trăm, nói vậy thường ngày đi càn quấy không phải ít, khó tránh khỏi dễ nảy sinh hiểu lầm.
Mộ Dung Thu Thủy vốn không có ý định đi tiểu, nếu cứ như vậy thì lại cố mà tiểu, bằng không sẽ bị cho là có ý đồ gì khác. Vì vậy, hắn phóng khoáng kéo