Những ngày ở bách hóa, Nguyên chưa dám làm quen lại với Vân, cậu thấy cô nhóc luôn có ý lảng tránh mình.
Ngay cả trong bữa ăn, cô nhóc đang cười nói vui vẻ cùng tất cả nhân viên, đến khi cậu xuất hiện nụ cười ấy liền dập tắt.Trước mặt cậu, cô nhóc thu mình và chỉ mong sao cậu không nhìn thấy cô nhóc.
Cậu không nhìn nổi cô nhóc cứ thấy mình là dấu đi sự hoạt bát vốn có.
Nguyên bực bội, cũng không muốn xuống cùng ăn nữa vậy là cứ đến bữa chị Thanh lại lén mang cơm lên phòng cho cậu:"Khó chịu vậy sao? Có cần bà chị này ra tay tương trợ không?"Nguyên phiền lòng:"Chị cũng thấy rồi đấy, tương trợ thế nào đây?""Bà chị già gần ba mươi mà không thu phục nổi nhóc con mấy đứa sao? Cứ yên tâm mọi việc để chị lo!"Vân thì lại khiếp sợ anh bạn kia, cứ nhìn thấy anh ta chả khác gì nhìn thấy ôn thần, mỗi lần đang cười nói vui vẻ lại phải nín nhịn.
Những lúc ấy cô nhóc ước mình là siêu nhân ném anh ta thật xa.
Ấy vậy mà cũng không tránh nổi hắn trong cuộc họp trao đổi công việc cuối tuần."Chúng ta bắt đầu vào họp."Chị Thanh lên tiếng, tất cả nhân viên trong bách hóa đều ngồi nghiêm túc lại họp, chị tiếp tục nói:"Một tuần qua hoạt động của bách hóa vẫn duy trì rất tốt, mục mới là thực hiện việc phân công nấu ăn tôi thấy khá tốt, bên cạnh đó cũng nhìn ra gần đến giờ đi nấu ăn thì chỉ có Vân và Nguyên ít khách nhất, thậm chí không có, nên việc nấu ăn tôi đề nghị giao toàn bộ cho hai bạn, hai bạn yên tâm sẽ có thêm phụ cấp cho các bạn.
Hai bạn thấy sao?"Nguyên mừng như bắt được vàng, không ngờ bà chị này cao tay, còn nghĩ ra chiêu này.
Như vậy không những giúp cô nhóc kia có thêm thu nhập mà mình có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Cậu không nén vui mừng, phấn khích nói:"Em không có ý kiến gì!"Hai chục con mắt đổ dồn về phía cậu, biết mình phấn khích đến mức thất thố quá cậu bèn giải thích:"Được thêm lương ai không thích chứ? Sao các anh chị nhìn em như sinh vật lạ ấy?"Vân đang băn khoăn không biết có nên nhận lời hay không thì bị cậu nói của Nguyên đánh động.
Nhìn ra cô nhóc có băn khoăn có cả dao động, chị Thanh ra một đòn chí mạng:"Nguyên liệu cho bữa ăn hàng ngày do các em tự quyết định, quy định mỗi suất ăn đã có nếu các em khéo mua bán sẽ bỏ ra được một khoản nhỏ nữa, yêu cầu của chị là thức ăn phải đảm bảo dinh dưỡng và vệ sinh."Đòn chí mạng này đã đốn ngã Vân hoàn toàn, nếu như vậy bố mẹ không cần phải đi bán ngoài chợ mấy thứ nhà sẵn có như gạo, rau, cá, tôm, cua, gà, vịt..
Vân vứt luôn cái băn khoăn ấy đi mà đồng ý vô điều kiện.
Vừa hay nay là thứ sáu, đợi buổi chiều học xong, mình về bàn lại với bố mẹ."Mấy khoản mua bán em không rành lắm, để em ấy quản hết đi."Nguyên nói xong mọi người không ai dám nói thêm gì nữa, ai nghe đến phần lợi khi nấu ăn mắt đều sáng lên nhưng cũng đành phải nhịn xuống, ai bảo chị Thanh với cậu chủ đã chỉ đích danh người làm kia chứ.Buổi chiều khi học xong, Vân vội vàng bước vào phòng thu dọn đồ về nhà nghỉ cuối tuần, trong lòng Nguyên có phần buồn bực.
Xong rồi cậu dắt xe đạp của cậu ra ngoài cho cô nhóc mượn.
Ra cửa bách hóa Nguyên nhìn thấy hai cô cậu đang dừng ở cửa bách hóa, mà thấy cậu nhóc kia cực kì quen mắt.
Nguyên chợt nghĩ ra trong lòng lại thấy khó chịu thêm, nếu cậu đoán không sai thì lát nữa Vân sẽ ngồi sau xe cậu nhóc đó.
Cũng vừa hay Vân đi ra đến cửa, Nguyên lên tiếng:"Này đồng chí, lát về được không? Bây giờ ở lại một chút bàn bạc với tôi việc làm bếp."Nhìn ra chỗ Phong và Yến đang đứng chờ thì Vân lưỡng lự rồi cũng quyết định ở lại, cô nhóc gọi với ra chỗ Phong:"Phong ơi, cậu để xe lại cho tớ mượn cậu về trước với Yến nhé!"Nghe được giọng của Vân, Phong quay đầu nở một nụ cười thật tươi, nhưng rồi tắt ngấm ngay lập tức.
Phong phát hiện ra đàn anh khóa trên đã gặp ở sân thượng đang đứng cùng Vân.
Cậu có cảm giác rằng đàn anh này chính là nguy cơ của cậu.
Bởi Vân không hề kể với cậu sự có mặt của người này."Đồng chí tạm thời cứ lấy xe tôi mà về, hai ngày cuối tuần này tôi phải làm việc không đi đâu đến xe, với lại mai còn phải mang nguyên liệu hai ngày lên nhà bếp cho tôi nữa!"Ngẫm thấy cũng có lý nên Vân đành phải để hai bạn ra về trước, Phong muốn ở lại chờ nhưng Vân không đồng ý lại thêm cả Yến đang ở đây nữa, cậu không thể bắt Yến chờ cùng mình được, tức lắm nhưng cậu phải nhịn xuống.Trên