Thì ra Yến là người phát hiện ra Vân trốn hai tiết học của cô chủ nhiệm vậy mà cô giáo không nói gì.
Biết Vân có điều gì đó không thích hợp nhưng Yến lại không nói với Phong một lời nào cả.Dù sao thì Vân cũng không chút lay động trước sự quan tâm của Phong nên Yến phải ích kỷ một lần để Phong tự biết phải dừng lại.
Tan học Yến mang theo cặp sách của Vân đến bách hóa tìm Nguyên, nói Nguyên mau đi tìm người.Nhìn ra vẻ mặt không tự nhiên của cô bé này, cộng thêm việc luôn làm cái đuôi của thằng nhóc kia đại khái Nguyên đoán được vì sao.
Nguyên nghĩ vậy xong liền hỏi:"Có biết nguyên nhân không?""Có kết quả học kỳ một rồi, Vân bị xếp hạnh kiểm khá nên em đoán bạn ấy trốn vào góc nào đó muốn yên tĩnh một mình.""Cảm ơn!"Nguyên vừa nói vừa quay người rời đi tìm Vân.
Thời gian vừa qua tiếp xúc với Vân nhiều nên Nguyên hiểu Vân đã nỗ lực nhiều như thế nào.
Vậy mà kết quả xếp loại hạnh kiểm như thế, cô nhóc kia lại hay cả nghĩ không sao mới là chuyện lạ đấy.Đặt Vân xuống giường đắp chăn cẩn thận rồi cậu lo Vân sẽ bị phát sốt nên ngồi xuống ghế chờ xem sao vậy mà ngủ quên luôn.
Nửa đêm Vân bị cơn đói bụng tập kích mà tỉnh dậy, cô nhóc mở mắt ra thì thấy Nguyên đang ngủ gật trên ghế ngay cạnh.
Vân vén chăn ra rón rén xuống giường định bụng xuống bếp tìm đồ ăn.Không biết là do cô nhóc vụng về hay bị đói quá mà chân rủn rẩy đứng không vững, vừa xuống giường được hai bước thì chuệnh choạng ngã.
Nguyên nghe được động tĩnh mở mắt ra vừa hay nhìn thấy Vân ngã cậu nhanh tay ôm chặt cô nhóc.Vẫn mùi thơm dịu dàng từ mái tóc cô nhóc thoang thoảng bên mũi kích thích cậu.
Tuy nhiên Nguyên cũng rất tỉnh táo chờ Vân đứng vững rồi cậu liền buông Vân ra.
Cậu mỉm cười, dịu giọng hỏi:"Em đói chưa? Muốn ăn gì không?"Phần thì đói, phần thì cảm động bởi sự quan tâm của Nguyên, nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt của cô nhóc.
Nguyên không nói gì nữa mà kéo Vân xuống quầy đồ ăn chín, trong nháy mắt Nguyên đã dọn xong đồ ăn lên bàn.Vân cũng không còn để ý đến hình tượng nữa mà bưng bát cơm ăn như người bị bỏ đói mấy ngày liền.
Nguyên vui vẻ tủm tỉm cười suốt, cuối cùng cô nhóc ấy không còn e dè giữ ý với cậu nữa.
Khoảng cách hai người lại gần thêm một chút."Nay có chuyện gì vậy?"Vân đang ăn nghe xong câu hỏi liền bị sặc, ho sù sụ, Nguyên đứng lên ra phía sau vỗ lưng cho cô nhóc rồi dịu dàng trách cứ:"Không ai ăn tranh của em đâu nên cứ từ từ ăn thôi, con gái con đứa gì mà lúc nào hấp tấp vội vàng?"Mấy tháng làm việc cùng Nguyên, Vân nhận ra anh bạn này rất tốt tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại vô cùng ấm áp, tinh tế đặc biệt rất đẹp trai, nhiều lúc cô nhóc cũng không nhịn được mà nhìn trộm anh ta."Lại để anh chê cười rồi."Nguyên sửng sốt khi nghe Vân nói, cậu quay lại ghế ngồi xuống đối diện với Vân:"Không tiếp tục giả bộ nữa à?"Nguyên vừa nói vừa đưa tay lên gạt hạt cơm dính trên mặt cô nhóc, Vân ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ bỗng chạm vào ánh mắt dịu dàng của Nguyên khiến cô nhóc thổn thức, rồi ấp úng trả lời:"Lúc đó chỉ là sự cố!"Vân nói xong vành tai cô nàng nóng rực lên, thật may dưới ánh đèn khó nhìn ra, rồi cô nàng cúi đầu xuống.
Trông bộ dạng ngốc nghếch của Vân lúc này trong lòng Nguyên vui vẻ lạ thường.
Cậu đưa tay lên xoa đầu cô nhóc."Ừ, là sự cố, chúng ta có thể trở thành bạn tốt được không?""Từ trước đến giờ anh chưa từng coi em là bạn tốt à?"Vân hỏi lại, khiến Nguyên thấy lúng túng chưa biết nói thế nào chỉ biết cười trừ."Cảm ơn!"Nguyên ngạc nhiên hỏi:"Chuyện gì?""Tất cả!"Nguyên chột dạ, không lẽ cô nhóc này đã biết điều gì rồi, trong lòng cậu