Người rời khỏi cổng trường cuối cùng là Trường Anh, cậu đến đây cùng lúc với Nguyên.
Trường Anh thấy Nguyên sốt sắng lo lắng cho Y Vân như vậy thì cũng đoán được cô gái nhỏ này đang dần dần chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của Nguyên.
Cậu nhận thấy sự việc hôm nay ở cổng trường có điều gì đó rất bất thường hơn nữa chuyện này lại còn liên quan đến cả Thanh Tuyền nên cậu buộc phải làm gì đó chứ nhất định không khoanh tay đứng ngoài nhìn nữa.Nghĩ vậy nên Trường Anh liền đi theo nhóm nữ sinh vừa rồi đã gây sự với Vân, và đi đến một tiệm trà chanh cách cổng trường một quãng đường không xa lắm.
Cậu bước vào tiệm trà chanh ngồi tìm một vị trí thích hợp lắng nghe chuyện của mấy nữ sinh đó.Cậu biết chuyện lén nghe này chẳng vẻ vang gì nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất mà cậu có thể nghĩ đến lúc này, quân tử là biết co biết duỗi, biết linh hoạt trong mọi chuyện, nhiều khi quá cứng nhắc sẽ dẫn đến hỏng việc.
Khi trà và hướng dương được đưa đến nhóm nữ sinh ăn uống vừa cười nói rất rôm giả.
Một nữ sinh lên tiếng nói:"Cậu hôm nay ra tay có vẻ rất nặng! Dù sao thì chúng ta cũng chỉ nghe nói con ranh đó quấn lấy anh Nguyên chứ chưa rõ thực hư thế nào, nếu không phải mà hôm nay nó gặp phải chuyện như vậy thì thật tội nghiệp nó quá!"Nữ sinh kia vênh vênh tự đắc:"Thà xử nhầm còn hơn bỏ sót, các cậu không biết chứ cái lúc thấy dáng vẻ khóc lóc thương tâm của con ranh đó khiến tớ nổi hết cả da gà.
Nó giả vờ đáng thương với ai kia chứ? Ấy thế mà cũng có hai thằng ngốc nguyện đứng ra che chắn cho nó.
Hai thằng đó nhìn có vẻ tốt mã vậy mà đi coi trọng con ranh đó, xem ra mắt của hai thằng đó quả thật là có vấn đề."Trường Anh vừa lén nghe chuyện vừa uống nước, nghe nữ sinh đó nói xong thì cậu suýt chút nữa bị sặc, xem ra nhóm nữ sinh này không hề biết mặt của Nguyên, vậy mà còn rủ nhau đi dằn mặt người ta mới sợ chứ lại.
Có lẽ đây là chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ cậu được nghe.
Cậu ta cố nín nhịn không bật cười thành tiếng để tiếp tục nghe.
Một nữ sinh khác cũng lên tiếng nói:"Tớ chả biết mặt mũi cái anh tên là Nguyên kia như thế nào, chứ hai người hôm nay tớ nhìn thấy cũng rất ưa nhìn.
Một người nhìn thì có vẻ rất ấm áp, một người còn lại tuy có phần lạnh lùng nhưng lại rất cuốn hút, quan trọng là sẵn sàng che cho cho con ranh kia khiến bản thân tớ cũng cảm thấy ghen tị với con ranh kia quá!""Hứ! Ai cho phép cậu mơ tưởng đến anh Nguyên của chị Tuyền chứ, chỉ cần nữ sinh nào mơ tưởng đến anh ấy thì tớ sẽ thay chị Tuyền dằn mặt kể cả cậu thì tớ cũng không nể mặt!"Nữ sinh kia tức giận lên tiếng nói."Cậu điên à! Tớ đang khen hai thằng ngốc hôm nay ưa nhìn chứ có mơ tưởng gì đến anh Nguyên đâu mà cậu nổi nóng!"Trường Anh nghe đến đây thì nhíu mày, chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Càng nghe càng thấy lằng nhằng, lại còn dính dáng đến cả Thanh Tuyền nữa.
Trường Anh biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện Thanh Tuyền thích Nguyên, ba người các cậu làm bạn với nhau cả chục năm rồi cậu hiểu rất rõ hai con người này.Nếu việc này không được làm rõ ràng, e rằng với tính cách của Nguyên và Tuyền rằng hai người sẽ không thèm nhìn mặt nhau nữa, đương nhiên là cậu không mong muốn chuyện này sẽ xảy ra.
Đang định đi đến hỏi rõ ràng cái chuyện rối tinh rối mù này thì có một nữ sinh khác xuất hiện, nữ sinh này ngồi xuống bàn hết sức tự nhiên.Cậu biết mặt nữ sinh này nhưng không nỡ nhớ nổi tên, nữ sinh này là con của người làm trong trang trại nhà Nguyên, bố của cô ta lại được ông ngoại của nguyên nhất mực tin tưởng.
Thấy có người đến nữ sinh kia ngẩng đầu lên nhìn, người đến là người quen nên nữ sinh kia đã lên tiếng hỏi một cách tự nhiên:"Cậu đến rồi à? Cậu thấy biểu hiện của tớ thế nào? Có oai không? Hôm nay quả thật rất đã tay, mình ngứa mắt con ranh đó từ lâu rồi!