52: Vì Sao
Sau lần bồi thường hợp đồng cho gia đình nhà Y Vân thì bách hóa Nguyên Minh gặp phải khó khăn về vốn lưu động, ông Vinh ngày nào cũng tìm gặp cô Tú để xin giúp đỡ.
Sau vài lần tránh mặt thấy thời cơ đã đến, hôm nay cô Tú quyết định gặp ông ta, trong phòng làm việc của cô Tú, ông Vinh tỏ vẻ nịnh nọt nói:"Thật tình may quá khi hôm nay mới gặp được cô, nếu không gặp được cô thì e rằng bách hóa của cậu chủ cứ như vậy mà phải đóng cửa!"Trong lòng cô Tú thầm khinh thường khóe miệng khẽ cong lên nhìn ông Vinh rồi nhẹ giọng nói:"Ông cũng thật biết nói đùa, bách hóa đang có thu nhập tốt như vậy sao có thể đóng cửa được kia chứ?"Nhắc đến đây trong lòng ông Vinh càng trở nên thống hận gia đình ông Nghị, những tưởng sau khi ông cụ mất, cậu chủ lại không rõ tung tích thì mọi lợi nhuận của bách hóa và trang trại ông sẽ có cách cho nó chảy toàn bộ vào túi riêng của mình.
Ai ngờ xảy ra sai sót khiến cho toàn bộ vốn lưu động bị gia đình ông Nghị lột sạch sau vụ kiện đã thế không có lấy một ngân hàng nào đứng ra cho ông vay vốn.
Bỏ thì tiếc nuối vương thì tội thế nên mới có cảnh ông Vinh đến nịnh ngọt cô Tú, căn bản là ông Vinh nuốt không trôi cục tức này khi miếng ăn đến miệng rồi còn bị người khác giật mất.Sở dĩ các ngân hàng đều từ chối do ông Vinh không có tài sản thế chấp, sổ đỏ của bách hóa và trang trại đã được cậu chủ đem đi thế chấp ở ngân hàng nơi cô Tú làm rồi.
Hết cách nên ông chỉ có thể tìm đến cô Tú, khi nghe cô Tú hỏi xong ông Vinh lộ rõ vẻ tức giận nhưng rồi cũng phải dịu giọng trở lại."Thì tại phải bồi thường cho bên cung cấp hàng hóa, kể ra cũng lạ hợp đồng với bên giao hàng hóa cho bách hóa bất lợi như vậy mà cậu chủ cũng ký được.
Bên giao hàng kia cũng thật quá đáng, đã dàn xếp lại rồi vậy mà sao không lựa chọn sắp xếp theo cách giảm tổn thất ít nhất cho đôi bên."Trong lòng cô Tú không ngừng thẩm mắng cha con ông Vinh: "Chuyện tốt này chẳng phải do ông gây ra đấy sao!" Ý cười trên mặt cô Tú không hề thay đổi, cô cầm chén trà lên rồi mời ông Vinh:"Trước tiên mời ông uống nước đã!"Bây giờ ông Vinh mới nhận ra bản thân mình đã quá hấp tấp, ông cũng cầm chén chả lên từ từ uống.
Nhìn thái độ dửng dưng của cô Tú ông Vinh đoán được chuyến đi này của mình đã không còn hi vọng nữa rồi.
Nhưng không đi lại không được, vì đây là cách cuối cùng có thể cứu vãn chuyện này.
Nhìn ông Vinh uống nước xong cô Tú bây giờ mới chậm rãi nói:"Theo quy định của ngân hàng thì bách hóa Nguyên Minh không tiếp tục được vay vốn nữa, bởi vì chủ nhân chân chính của bách hóa không ở đây, sẽ không có ai gánh trách nhiệm khoản vay này!""Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho đợt vay vốn lần này!"Ông Vinh mắt sáng lên kích động nói.
Cô Tú gấp lại hợp đồng vay vốn rồi khinh khỉnh nói:"Ông lấy cái gì để chịu trách nhiệm?"Nghe đến đây ông Vinh cứng họng, không nói thêm được lời nào nữa.
Bao nhiêu năm qua theo ông cụ lăn lộn thương trường nên ông Vinh đã tôi luyện được bản lĩnh nhìn sắc mặt của người khác.
Ông Vinh biết nhất định cô Tú sẽ không để cho đế chế Nguyên Minh sụp đổ, chắc chắn cô sẽ có cách nên ông Vinh cố nấn ná lại nghe thử xem cô Tú muốn gì và muốn xem bản thân mình góp vai trò gì trong cuộc chơi này, đương nhiên ông cũng hi vọng mình cũng có được chút lợi ích hơn là không được cái gì.
Ông Vinh vẫn dùng giọng quan tâm lo lắng hỏi:"Chẳng nhẽ cứ như vậy để bách hóa này sụp đổ hay sao? Như vậy tôi còn mặt mũi nào đối diện với cậu chủ nữa! Cô Tú thật sự không còn cách nào khác nữa hay sao?"Cô Tú vẫn thong dong chậm chạp nói:"Cách thì có!"Vậy là cô Tú đã nói trắng ra ý định của mình.
Cô Tú sẽ dùng lại ông Vinh nhưng sẽ dùng biện pháp khống chế để ông ta không thể nuốt tài sản của Nguyên được.
Tuy nhiên không thể ông ta đến đường cùng được dù sao thì chó cùng sẽ dứt giậu
53
Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!