Cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng của Kinh Như Tuyết không truyền đến, tất cả đều vẫn an tĩnh bình yên như trước, giống như con hổ yêu kia chưa từng công kích bọn họ.
Vì thế nàng chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.
Điểm sáng màu xanh thẳm bay đầy trời chậm rãi phủ xuống, giống như tơ liễu phất phơ, cảnh tượng này quả thực rất lãng mạn xinh đẹp.
Sau đó nàng nhìn về phía Tu Thần.
Hắn vẫn mang nụ cười thản nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ tự tin và mị lực, những điểm sáng màu xanh thẫm kia rơi lên người Tu Thần, chậm rãi tối đi rồi biến mất.
Cảnh tượng quả thực tràn ngập ý thơ như tranh vẽ, trong nhất thời khiến cho Kinh Như Tuyết nhìn tới ngây người.
"Ngươi lại đây đi.
" Tu Thần ngoắc ngoắc ngón tay với hổ yêu.
Mẹ nó đồ rùa rụt cổ, một con súc sinh cần phải cẩn thận như vậy sao?Mày cứ đứng mãi bên ngoài đường màu trắng làm lìn gì hả?Tiến vào để ông đây còn giết chứ!Một con yêu quái trâu bò như vậy, giết rồi không biết hệ thống sẽ thưởng cho bao nhiêu điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm đâu!Mặc dù trên mặt Tu Thần là nụ cười mỉm sâu không lường được, nhưng trong lòng đã muốn chửi đổng lên như mấy bà bán cá ngoài chợ rồi.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Kinh Như Tuyết nhìn về phía hổ yêu.
Lúc này, sắc mặt hổ yêu đã trở nên nghiêm túc hơn, mày rậm nhíu chặt nhìn chằm chằm đường phân cách màu trắng dưới chân, bộ dạng giống như đang chìm vào suy nghĩ.
Hổ yêu vẫn đứng yên không vượt qua đường phân cách màu trắng.
"Vừa rồi, ta không cảm nhận được bất kỳ dao động chân khí nào, ngươi làm thế nào ngăn cản một chiêu của ta?" Hổ yêu trầm giọng hỏi.
"Ngươi lại đây ta sẽ nói cho ngươi biết.
"Tu Thần nhướn mày, ngoắc ngoắc tay với hổ yêu, bộ dạng giống như dụ dỗ trẻ nhỏ ăn kẹo vậy.
Hổ yêu cười phì một tiếng nói: "Ngươi coi ta là thằng ngốc sao? Cấm chế này e rằng chính là chỗ dựa của ngươi, ngươi muốn dụ ta tiến vào trong phạm vi cấm chế hả? Ngươi cảm thấy ta sẽ đi vào sao?"Khóe miệng Tu Thần khẽ run rẩy.
"Không dám lại đây thì cút con mẹ nó đê.
Con mèo nhỏ chết bầm còn muốn giả vờ màu mè với ta làm gì, đừng cản trở ông đây ăn gà!" Tu Thần tức giận mắng, sau đó trực tiếp xoay người, tiếp tục ăn gà Xích Diễm.
Đám người Kinh Như Tuyết ở bên cạnh nhìn tới choáng váng.
Tiền bối! cá tính như vậy sao?Một con yêu quái cấp sáu mà cũng dám mắng, không những thế mà còn mắng tới thanh tân thoát tục như vậy.
Nàng rất muốn hỏi Tu Thần "giả vờ màu mè" là có ý gì, nhưng lại không dám.
Hiện giờ, ở nơi này không có chỗ cho nàng lên tiếng.
Hổ yêu nghe được lời này của Tu Thần, mí mắt giật giật vài cái, toàn thân tràn ngập sát ý lành lạnh, nhiệt độ xung quanh ngay lập tức giảm xuống 0 độ, thảm thực vật xanh hóa bên cạnh trong nháy mắt bị sương đông lại héo rũ.
Nó đã hơn ngàn năm không bị nhân loại mắng như vậy rồi.
Hơn nữa, tên kia còn gọi nó là con mèo nhỏ chết bầm, khiến nó tức giận máu nóng xông thẳng lên đầu.
"Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?" Giọng điệu hổ yêu vô cùng lạnh giá.
Tu Thần cắn chân gà, liếc nhìn hổ yêu một cái, sau đó nhổ xương gà xuống đất, hoàn toàn không thèm để ý tới nó.
Ai thèm quan tâm ngươi là ai làm gì?Ngươi trâu bò thì vào đây đi?Không dám qua thì đừng có đứng đó mà lảm nhảm, ta lười nhiều lời với ngươi.
Kinh Như Tuyết ngồi thẳng thân thể, không dám lộn xộn, con mắt đảo qua Tu Thần một lát, lại nhìn về phía hổ yêu một chút.
Hiện tại, nàng có chút cảm giác xấu hổ, lại có chút sợ hãi.
Hai vị lão đại này, một người uy vũ khí phách sát khí tận trời, một người vùi đầu ăn gà hoàn toàn mặc kệ tình hình! Nàng có nên tiếp tục ăn gà không?Hay là nên duy trì trạng thái bất động?Nhưng khi nhìn tiền bối