Giờ phút này vẻ mặt của Kinh Như Tuyết cũng là ngạc nhiên, không dám tin.Nàng nhìn vết thương trên cơ thể và trên cánh tay mình, chúng đều đã lành lại, lành lặn như ban đầu! Chẳng hề bị sao cả!Nàng nhớ rõ chiêu thức cuối cùng của Hổ yêu đã trực tiếp đánh nát lục phủ ngũ tạng của nàng, khiến kinh mạch vỡ tung, đứt đoạn sinh cơ mà chết!Nhưng bây giờ nàng lại chẳng bị sao hết, mà hình như tu vi của nàng còn tăng lên đôi chút!"Thầy..."Kinh Như Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Tu Thần, đôi mát ánh lên vẻ hưng phấn, ầng ậc nước mắt.Nàng biết chắc là sư phụ tuyệt đối không để cho nàng chết vô ích mà!Người có thể phục sinh được người chết!Người muốn dùng những trận chiến sinh tử như thế này để rèn luyện cho mình trở nên mạnh hơn mà! Để nàng có thể nhanh chóng tự mình báo thù rửa hận!"Có chỗ nào không thoải mái không?" Tu Thần cười hỏi.Kinh Như Tuyết lắc đầu, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má trắng muốt đầy mịn màng của nàng."Được rồi, to đầu thế này rồi mà lúc nào cũng thích khóc là thế nào." Tu Thần lắc đầu, cười nói.Kinh Như Tuyết gật đầu thật mạnh, sau đó lau khô nước mắt rồi đứng dậy.Hổ yêu ở bên cạnh thì đến tận lúc này hãy còn chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần.Với nó mà nói, thủ đoạn đó của Tu thần quả thực quá đáng sợ.Nó biết rất rõ Kinh Như Tuyết chết như thế nào, kinh mạch đứt từng đoạn, hoàn toàn không còn sức sống, nay thế mà nàng ta lại khỏi hẳn hoàn toàn, nhảy nhót khỏe mạnh trước mặt nó.Giờ phút này, Hổ yêu cảm thấy mình chính là tên ngu ngốc.Đồ đệ với thiên tư bậc chín mà người ta sẽ sợ ngươi giết chết sao?Làm cho nó lo lắng nãy giờ, sợ chính mình sẽ bị cho chôn cùng.Hóa ra hoàn toàn là do nó nghĩ nhiều."Đại nhân...!Rốt...!rốt cuộc ngài có tu vi gì vậy?" Hổ yêu mờ mịt hỏi.Từ sau khi gặp được Tu Thần, thế giới quan của nó đã bị phá vỡ, bị đổi mới liên tục.Mà giờ phút này, nó đã bị đổi mới đến mức hoài nghi cuộc đời hổ.Nó cảm thấy mình và Tu Thần hoàn toàn không phải người cùng một thế giới.Nó là một con kiến nhỏ bé, còn Tu Thần chính là thần.Nó nhỏ bé tới mức hoàn toàn không thể đoán ra tu vi của Tu Thần là cái gì.Thật giống như phàm nhân như ngươi vĩnh viễn cũng không nhìn ra tu luyện giả có tu vi kiểu gì, có thủ đoạn như thế nào."Ta ấy hả, ta chỉ là một con người bình thường không có gì lạ thôi." Tu Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói với giọng đầy cảm khái.Hổ yêu giật giật khóe miệng.Ngươi mà bình thường không có gì lạ?Như vậy tất cả tu luyện giả và yêu quái trên toàn thế giới này đều là tro bụi trong đống rác."Đúng rồi, có một vấn đề mà ta vẫn rất luôn hiếu kỳ, vì sao lúc trước ngươi vẫn luôn ở bên ngoài vạch màu trắng kia, không chịu tiến vào? Chỗ này của ta làm gì có cấm chế gì đâu." Tu Thần nhìn Hổ yêu, hỏi.Lĩnh vực vô địch của Tu Thần chắc chắn sẽ không để bất cứ kẻ nào cảm nhận được nó, nhưng con Hổ yêu này khá kỳ quái, điều này làm cho hắn trăm mối mà không có cách giải.Hổ yêu ngại ngùng gãi đầu nói: "Kỳ thật ta không cảm giác được vấn đề gì, chỉ là khi nhìn thấy những thứ như vạch ranh giới này, bẩm sinh luôn cảm thấy cảnh giác.
Ta vẫn luôn nghĩ tới những tình huống xấu nhất khi suy nghĩ bất cứ chuyện gì, nên thấy vạch màu trắng kia, ta đã cảm thấy hẳn nó là đường ranh giới của cấm chế."Con hổ này quả nhiên là quá cẩn thận rồi!Tu Thần không khỏi đánh giá nó cao hơn mấy phần.Nhưng điều này