Đối với Kinh Như Tuyết mà nói, cả một nhà với một trăm tám mươi nhân khẩu bị tàn sát chính là nỗi đau cả cuộc đời này của nàng.Nỗi đau ấy, mỗi khi nàng dừng lại, nó hệt như cơn sóng dữ dội ùa tới, đánh úp nàng, như tằm ăn rỗi gặm nhấm trái tim nàng.Nàng không thể nào quên được cảnh ông nội mình bị Võ Ngôn Liệt dùng một đao chém làm đôi, không thể quên được dáng vẻ ướt đẫm máu tươi của Võ Thành Côn khi xé nát cha mẹ của nàng, không thể quên được hình ảnh người của toàn gia tộc vì chính nàng mà bị Võ Thần Tông giết hại tàn nhẫn từng người một.Đồng thời nàng cũng không thể quên nụ cười nịnh nọt của ba tên cung phụng ở trước mặt kẻ địch.Cho nên nàng vẫn luôn cố gắng tu luyện!Có gian khổ tới mấy, có mệt mỏi đến mấy, nàng cũng không sợ!Cảm giác mỗi khi chết đi có dễ chịu không?Không hề, thậm chí phải nói là vô cùng đau đớn.Nhưng nàng không để ý, bởi có thầy, những đau đớn đó rồi sẽ qua đi!Thầy hồi sinh nàng, sau đó nàng lại tiếp tục chiến đấu với Tiger, hệt như đang chịu sự hành hạ vậy.Thậm chí đến nay, Kinh Như Tuyết đã không còn nhạy cảm mấy với cảm giác đau trên cơ thể.
Dù nàng có bị chém đứt một cánh tay, nàng cũng sẽ không hề nhăn mặt.Không sợ thiên tài có thiên phú cao, chỉ sợ thiên tài nỗ lực cố gắng.Mà Kinh Như Tuyết chắc chắn chính là loại thiên tài cố gắng nhất, khắc khổ nhất.Cảm giác kích động và vui sướng trong nàng khi vừa đột phá tới Thần Thông cảnh là không ngôn ngữ nào có thể hình dung được, bởi vì rốt cuộc nàng cũng có tư cách báo thù rồi.Nàng chưa từng nghĩ sẽ nhờ sư phụ báo thù rửa hận giúp cho mình, thậm chí nàng không dám nghĩ.Nhưng Tu Thần lại vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, vì có thể khiến chính nàng an toàn, không bị người ta giam cầm khống chế, hắn thậm chí còn sửa đổi Tuyệt Mệnh phù!Cảm động khôn cùng xộc lên, nước mắt tràn khóe mi, không cách nào kiềm lại được."Thầy..." Kinh Như Tuyết nghẹn ngào thốt lên."Được rồi, sao cứ hay khóc nhè thế nhỉ, vi sư biết ngươi không lúc nào là không nghĩ tới chuyện báo thù.
Mối thù diệt môn, chắc chắn phải càng nhanh càng tốt.
Vả lại ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là đại đệ tử của miếu Thiên Thần ta, mối thù sâu như vậy không phải chỉ giết người xong là thôi, nhất định phải làm cho bọn chúng sợ hãi, sợ tận sâu trong linh hồn! Sợ tới khi nghe thấy tên ngươi là run như cầy sấy, đấy mới là đệ tử miếu Thiên Thần ta.""Tiêu diệt xong Võ Thần Tông rồi, nếu người ngoài dám hỗ trợ, vậy thì tiêu diệt luôn cả thế lực sau lưng kẻ trợ giúp kia.
Nếu người ngoài dám khoa tay múa chân lắm mồm, cũng tiêu diệt luôn.
Tôn chỉ của miếu Thiên Thần chúng ta chính là không một ngọn cỏ, thiên hạ không thù.""Nhớ lấy, miếu Thiên Thần của chúng ta không thuộc chính phái, chúng ta cũng làm cả chuyện tàn sát cả môn phái người khác, đương nhiên không được quá tà ác, lạm sát vô cớ, gặp ai cũng giết.
Ngươi hẳn là hiểu ý của vi sư." Tu Thần nói với ngữ khí thâm trầm.Nghe xong những lời này của Tu Thần, Kinh Như Tuyết cảm thấy máu nóng sục sôi khắp cơ thể.Đúng vậy, với tu vi thần bí khó lường đó của thầy, làm sao thầy có thể bị ý kiến của thế tục trói buộc được cơ chứ?Miếu Thiên Thần ta chính là sự tồn tại đứng trên toàn bộ các thế lực của Thiên Nguyên giới, kẻ nào dám đắc tội, giết không tha!Thương hại và nhân tính chính là trò chơi của kẻ yếu.Mà miếu Thiên Thần bọn họ chính là chúa tể độc nhất vô nhị!Là sự tồn tại mà phàm khi ngươi có