Sơn mạch Thiên Loan.
Một cô nương mặc đồ cưới màu đỏ đang bỏ chạy vào sâu trong dãy núi.
Cô nương này chính là Kinh Như Tuyết đào hôn từ Võ Thần Tông.
Dáng vẻ nàng xinh đẹp và tinh tế, thế nhưng đôi con ngươi thoạt nhìn lại rất lạnh lùng, như thể không có cảm xúc.
Cách phía sau nàng không xa có mười một tên cao thủ đang nhanh chóng đuổi theo, những người này đều là chấp sự của Võ Thần Tông.
Kinh Như Tuyết vượt qua một dòng suối, sau đó đi sâu vào trong rừng rậm.
Một lát sau nàng đã đi đến dưới chân của một ngọn núi.
Ngẩng đầu nhìn dãy núi cao vút trong mây, chân mày lá liễu của Kinh Như Tuyết khẽ nhíu chặt.
Dãy núi bên cạnh mà so với quả núi trước mắt này quả thực như là đệ tử gặp sư phụ, thế nhưng tại sao trước khi bước vào dãy núi này, nàng lại không thấy quả núi này cơ chứ?"Sơn mạch Thiên Loan này thật sự quá quỷ dị, thế nhưng bây giờ ta lại không còn cách nào khác, nay chỉ có hai lựa chọn, tiếp tục đi sâu vào hoặc là tìm nơi hẻo lánh trên ngọn núi lớn này để trốn.
" Vẻ mặt Kinh Như Tuyết do dự.
Lãnh thổ Quảng Nguyên có ba cấm địa.
Mà sơn mạch Thiên Loan lại là nơi xếp thứ nhất!Ở đây chẳng những có cường giả lánh đời ở ẩn tu luyện, lại càng có rất nhiều yêu quái cường đại cư trú bên trong, còn có một vài mãnh thú hung ác, hoàn cảnh bên trong phức tạp và nguy hiểm vô cùng.
Nếu ngươi vào đây mà không có bản lĩnh thì chính là dùng tánh mạng của bản thân ra đùa giỡn.
Tu vi của Kinh Như Tuyết cũng chỉ là Tụ Khí cảnh mà thôi.
Luyện Thể, Tụ Khí, Linh Hải, Pháp Tướng, Thần Thông.
Tu vi của nàng hết sức bình thường.
Tiếp tục tiến vào thì nguy hiểm rất lớn.
Bấy giờ trong đội ngũ đuổi bắt nàng lại có một cường giả Linh Hải cảnh!Nếu nàng trốn trong núi rất có thể sẽ bị tìm ra.
Nhưng ngọn núi trước mắt nay rất cao lớn đồ sộ, nếu vào đó ẩn núp nói không chừng còn có một con đường sống.
Thế nhưng chẳng qua cũng chỉ có nhiều hơn một con đường so với dãy núi khác mà thôi, xác suất bị bắt lại rất lớn.
"Nhanh! Cô ta chạy không xa ở phía trước!"Ngay lúc Kinh Như Tuyết còn do dự, ở nơi xa phía sau truyền tới tiếng nói.
Ánh mắt Kinh Như Tuyết hung tợn, sau đó nhanh chóng chạy lên dãy núi trước mặt.
Vài phút sau, bọn người Võ Thần Tông chạy đến nơi Kinh Như Tuyết đã đứng.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mũi ưng, ánh mắt thoạt nhìn hết sức âm u nham hiểm.
"Ngọn núi này là núi nào?" Trương Thành Hổ nhíu mày nhín ngọn núi cao phía trước hỏi.
Vẻ mặt của đám thuộc hạ cũng ngây ra, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
"Núi cao như vậy, lúc chúng ta đi vào đâu có thấy đâu! " Trong phút chốc bọn chúng cũng không biết trả lời sao cho đúng nữa.
Trương Thành Hổ lấy một cuộn da dê ra, đây là bản đồ bên ngoài sơn mạch Thiên Loan.
"Ngọn núi bên trái kia là núi Ngũ Nham, bên phải là dốc Trường Lĩnh, rõ ràng trên bản đồ không có ngọn núi cao ở chính giữa, ngọn núi rõ rành rành như này mà người vẽ bản đồ không thấy được ư?" Đôi mắt Trương Thành Hổ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vùng núi này quá mức quỷ dị!"Ngũ trưởng lão, ngài nhìn cành cây này xem!"Một tên thủ hạ chỉ vào bụi cây cách đó không xa ở phía trước.
Trương Thành Hổ xếp lại bản đồ rồi sải bước đi đến.
Cành cây khô trên bụi cây có dấu vết bị bẻ gẫy, hơn nữa còn rất mới!"Cô ta lên núi rồi.
" Trương Thành Hổ nheo mắt nhìn về phía ngọn núi cao vút trong mây trước mặt.
"Lý Trụ