Lần thứ 52 thất bại.
Lần thứ 63 thất bại.
Lần thứ 78 thất bại.
Trên bàn và giường đều bày đầy trận đồ.
Đây là trận thế Hành Ngọc vẽ ra.
Trong bảy mươi tám lần này, Hành Ngọc đã thử năm phương thức bài bố thông thường một lần, cuối cùng quyết định chọn cách bài bố bát quái tương đối hiếm thấy.
Cách sắp xếp này cho phép tối đa hóa các đặc tính của Kim Thạch và Hạc Thạch.
Tất nhiên, ngoài năm cách sắp xếp phổ biến này, còn có một loạt các phương pháp bố trí biến tấu dựa trên cơ sở này.
Bất quá Hành Ngọc vẫn chỉ là một người mới trên lĩnh vực trận pháp thôi nên nàng không có ý định lập tức liền tăng quá nhiều khó khăn cho mình làm gì, thời gian cũng không cho phép nàng làm như vậy.
"Đây chắc là nhiệt độ luyện hóa Xà Thảo tốt nhất." Sau một lần thất bại nữa, Hành Ngọc cầm bút, ghi lại số liệu tiếp theo lên sách.
"Khi Kim thạch đạt đến trạng thái này, mới bắt đầu dùng Hạc thạch bày trận thì hiệu quả hẳn là có thể tốt hơn một chút."
Hành Ngọc ghi chép lại.
Nhưng không bao lâu sau, nàng lại im lặng xóa bỏ kết luận trên, từ nguyên văn câu gốc mà phát triển lên.
-
Trong chớp mắt, chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến kỳ hạn hai tháng.
Hàn Sơn Tự vắng lặng đã lâu lại trở nên náo nhiệt một lần nữa, mỗi ngày đều có thợ thủ công tới tu sửa Phật điện, có những phụ nhân xách giỏ mang theo nến thơm mình làm xong lên chùa, lại có các thiếu niên kết bạn cao hứng tới đây nghe giảng.
Đại Hùng Bảo Điện thiếu hương khói quanh năm, nay đèn nhang cũng đã cường thịnh trở lại, tượng Phật ngồi ngay ngắn trên đài sen trở nên tràn ngập Phật tính như trước.
Liễu Ngộ ở trong Phật điện, ngửa đầu nhìn tượng Phật Hư Nhạc trước mặt.
Đây chính là bức tượng Phật bị hư hại ngày hôm đó.
Dưới sự nỗ lực chung của bách tính dưới chân núi và các Phật tu trong chùa, cho đến ngày hôm nay, tượng Phật Hư Nhạc đã được khôi phục nguyên trạng.
Chỉ cần không đến gần nhìn kỹ, không ai có thể nhìn ra tượng Phật đã từng bị phá hủy.
Bởi vì tượng Phật vừa mới tu sửa xong, tro bụi rơi trên mặt còn chưa được dọn sạch.
Liễu Ngộ không dùng Thanh Trần Quyết, mà tự mình xách thùng đi ra ngoài lấy nước.
Lấy nước về xong, Liễu Ngộ cúi người xuống, ném khăn tay vào trong nước, rửa sạch rồi vắt khô, lặng lẽ đi tới trước tượng Phật lau đi bụi bẩn trên bức tượng.
Sau khi thất bại hơn trăm lần, Hành Ngọc càng hiểu rõ hơn đối với trận pháp mình muốn tạo ra.
Nàng không định làm luôn cho xong trận pháp ngay, mà tính toán đi ra ngoài dạo chơi thả lỏng một chút, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất rồi mới tiếp tục tập trung tiến hành nghiên cứu.
"Liễu Ngộ ở đâu?" Ra khỏi sương phòng của mình, Hành Ngọc nhìn thấy một tiểu tăng, vội vàng ngăn hắn lại hỏi.
"A Di Đà Phật, Liễu Ngộ đại sư đang ở Thiên điện." Đúng lúc, tiểu tăng này vừa mới từ Thiên điện tới.
Hành Ngọc nói lời cảm tạ với hắn, vung vẩy cỏ đuôi ngựa trong tay đến thiên điện tìm Liễu Ngộ.
Nửa khắc sau, Hành Ngọc đi tới cửa thiên điện.
Từ góc độ này của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy nửa bên mặt Liễu Ngộ.
Nắng ấm xuyên qua cửa mà vào, chiếu lên nửa gò má hắn, phản chiếu gương mặt đầy nghiêm túc mà thành kính của hắn.
Hắn lau quá chăm chú, thế cho nên Hành Ngọc đứng ngay cửa vào mà hắn cũng không phát hiện ra.
Hành Ngọc nghĩ, người như hắn, cho dù ở mãi trong Phật điện thì cũng chẳng bao giờ cảm thấy vô vị cả.
Nhưng hắn như vậy, cũng là thiếu đi sự trải nghiệm nơi hồng trần.
Phật nếu không nhập thế, nếu không tự mình thể ngộ một phen thất tình lục dục cùng bi khổ của nhân thế thì làm sao mà siêu thoát xuất thế được chứ.
Hắn muốn độ tình kiếp, chính là cảm ngộ hồng trần khi nhập thế.
Hành Ngọc bước qua ngưỡng cửa cao cao, đi tới bên thùng nước.
Nàng lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ nhúng vào trong nước làm ướt, vắt khô nước rồi đi đến bên người Liễu Ngộ, lau chùi giá nến trước Phật điện.
Nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt xuất trần của Liễu Ngộ hiện lên mấy phần nhu hòa: "Đói bụng hả?"
Tu sĩ Trúc Cơ thì sao có thể đói được chứ.
Hành Ngọc nói: "Hơi thèm một chút, ta muốn ăn kẹo hồ lô."
Liễu Ngộ nở nụ cười, lúc này mới hỏi một đề tài khác: "Bên trận pháp tiến triển như thế nào rồi?"
Hành Ngọc lau nến xong, rồi lại lau bàn tiếp: "Tiến triển tốt, ta đã làm không ít loại trừ, cũng rút ra nhiều khả năng, kế tiếp cứ thử lại trên cơ sở này là được."
Hai người dọn dẹp xong bụi bặm trên tượng Phật, Hành Ngọc hơi mở miệng, muốn nói lời cáo từ.
Nàng còn muốn chạy về tiếp tục nghiên cứu trận pháp.
Nhưng Liễu Ngộ lại nhanh hơn nàng một bước, mở miệng nói trước: "Bần tăng cùng Lạc chủ xuống núi dạo một chút đi, ngươi nên thả lỏng một lát."
Hành Ngọc suy nghĩ một chút, không muốn từ chối ý tốt của hắn, cười gật đầu đáp ứng.
Mặt trời buổi chiều treo cao trên bầu trời xanh, tỏa ra lượng nhiệt khổng lồ, có hơi nóng một chút.
Liễu Ngộ ra khỏi thiên điện, liền chú ý tới ánh mặt trời chói lóa hơi quá mức.
Hắn cố ý chọn một con đường nhỏ rợp bóng cây bồ đề hai bên để xuống núi.
Đi vào con đường nhỏ, mặt trời nóng bỏng đã bị lá cây tươi tốt chặn đi bảy tám phần.
Ánh nắng còn lại rơi trên người Hành Ngọc đã trở nên lười biếng, uể oải không có uy lực gì.
Nàng cúi đầu xuống, chuyên môn đạp lên đốm sáng trên mặt đất.
Liễu Ngộ an tĩnh đi bên cạnh, yên lặng nhìn nàng tự mình kiếm trò tiêu khiển.
Hai người xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng cây, thuận lợi đến cửa núi Hàn Sơn Tự.
Bước xuống bậc thềm đi xuống núi, đến phiên chợ bên dưới ngọn núi, Liễu Ngộ ôn nhu nói: "Chúng ta đi mua kẹo hồ lô trước đi."
Hành Ngọc ngẩn ra, nhớ tới câu trả lời vừa rồi của nàng ở thiên điện, trên mặt có thêm vài phần ý cười.
"Đều theo ngươi cả."
Tìm tới quán bán kẹo hồ lô, Liễu Ngộ ra rút ra hai cây kẹo hồ lô có hương vị khác nhau, đưa cả hai cho Hành Ngọc.
Trả tiền xong, hắn đi ở phía trước.
Khi đi ngang qua cửa hàng hạt dẻ, Liễu Ngộ lại mua hai cân hạt dẻ, mua một chén đậu phụ hoa, còn cố ý mua một cành hoa đào nở rộ vào đầu xuân.
"Còn muốn ăn gì nữa không?" Lúc này, hai tay Liễu Ngộ đều xách đồ bèn xoay người hỏi Hành Ngọc.
Tay trái, tay phải Hành Ngọc mỗi bên đều cầm một xâu kẹo hồ lô.
Trong miệng nàng còn đang cắn một viên kẹo, không tiện lên tiếng, không thể làm gì khác hơn nên đành phải lắc đầu tỏ vẻ không có.
Liễu Ngộ cúi đầu nhìn lướt qua, cảm thấy chắc là mua đủ rồi.
Hắn nói: "Vậy chúng ta trở về thôi, đã làm lỡ không ít thời gian của Lạc chủ rồi."
Một đường đưa Hành Ngọc đến cửa sương phòng, chờ Hành Ngọc đẩy cửa vào phòng trước, Liễu Ngộ cũng theo sau vào trong.
Đập vào mắt hắn đều là các loại bản vẽ trận pháp.
Chúng bày đầy chi chít trên bàn và giường, sàn nhà cũng rơi xuống không ít giấy nháp bỏ đi.
Hành Ngọc theo ánh mắt của hắn nhìn qua, ho nhẹ hai tiếng: "Đừng để ý, ta chưa kịp thu thập lại."
Liễu Ngộ cười lắc đầu.
Hắn đem toàn bộ đồ ăn vặt đặt lên trên tủ trống, lại mang nhánh hoa đào kia cắm vào bình hoa bên cửa sổ.
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Liễu Ngộ yên lặng ngồi xổm xuống, giúp Hành Ngọc nhặt những bản vẽ rải rác trên mặt đất lên: "Ngươi có việc phải làm thì cứ làm trước đi, bần tăng giúp ngươi thu dọn qua một phen."
Hành Ngọc không khách khí với hắn, trực tiếp ngồi trên ghế gỗ, theo sát tiến độ buổi sáng bắt đầu nghiên cứu tiếp.
Liễu Ngộ nhặt bản vẽ lên xong, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh giường nhìn bản vẽ bày trên giường, từ bản được đánh số một nhìn xuống.
Phật tử được coi là chưởng giáo Vô Định Tông tương lai mà bồi dưỡng như hắn, trên cơ bản phương diện gì cũng sẽ biết đến một ít, chỉ là tập trung chủ yếu vào sở trường chuyên môn của mình, sẽ không tốn sức trên các phương diện khác.
Vậy nên đối với trận pháp, Liễu Ngộ cũng có hiểu biết nhất định, hắn có thể xem hiểu được mấy tấm bản vẽ đầu tiên, nhưng càng về sau, hắn xem liền có chút chật vật.
Xem đến bản vẽ thứ mười, Liễu Ngộ nhịn không được quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Hành Ngọc.
Mái tóc dài của nàng dùng một sợi dây màu lam buộc lại, khẽ cúi đầu chăm chú lật xem thư tịch trận pháp, tay còn lại thì viết vẽ trên không trung, hoàn toàn đắm chìm trong việc nghiên cứu.
Liễu Ngộ nhẹ nhàng đặt bản vẽ trong tay xuống, đến bên cạnh bàn pha cho nàng ấm trà.
Chờ nước trà ngâm xong, hắn yên lặng rời khỏi sương phòng, để lại toàn bộ không gian yên tĩnh cho nàng.
-
Lại ba ngày nữa trôi qua.
Sáng sớm, Liễu Hạc cầm một tấm bùa truyền tấn tới tìm Liễu Ngộ.
"Sư huynh, bên phía tông môn đã truyền tấn thúc giục ngươi và ta, mời chúng ta mau chóng từ Hoài Thành xuất phát trở về tông môn, theo tông môn khởi hành tới Kiếm tông."
Lúc nói chuyện, Liễu Hạc không ngừng thò đầu về phía sương phòng của Hành Ngọc.
Hắn dĩ nhiên biết trong khoảng thời gian này Hành Ngọc vẫn luôn nghiên cứu chế tạo trận pháp kiểu mới.
Liễu Ngộ tiếp nhận phù truyền tấn.
Hắn cúi đầu nhìn lướt qua, gật đầu nói: "Ngươi hồi âm cho tông môn, nói rằng chậm nhất năm ngày sau chúng ta sẽ khởi hành."
Có câu trả lời chắc chắn, Liễu Hạc chắp hai tay lại hành lễ, lui xuống trước.
Đợi Liễu Hạc rời đi, Liễu Ngộ quay đầu lại nhìn sương phòng đang đóng chặt cửa của Hành Ngọc, tay cầm trúc trượng mặc thanh sam đi xuống núi.
Một khắc sau, trên tay hắn cầm một túi hạt dẻ vừa mới ra lò còn nóng hổi, đi tới trước cửa phòng Hành Ngọc, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa ——
Cửa sương phòng được người bên trong đẩy ra trước một bước.
Hành Ngọc vấn tóc lên cao nhìn thấy Liễu Ngộ, ánh mắt chuyển xuống lòng bàn tay hắn, khóe môi nhất thời nhếch lên.
Nàng đưa tay lấy ra một hạt dẻ rồi lột vỏ: "Sao huynh biết ta muốn ăn hạt dẻ."
"Lạc chủ thích là tốt rồi." Liễu Ngộ lấy ra khỏi túi một nắm, chậm rãi giúp nàng lột vỏ.
Lột vỏ xong, lần lượt đưa đến lòng bàn tay nàng.
Hành Ngọc ăn mấy hạt cho đỡ thèm, lúc này mới lui sang bên cạnh hai bước: "Cho huynh xem đồ vật này."
Đại khái Liễu Ngộ đã đoán được đó là cái gì rồi.
Hắn đi vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rất nhiều trận đồ bỏ đi trên trận bàn.
Trận bàn lấy hình thức nghịch bát quái để bày trận, mặt trên khảm nạm Kim thạch, Hạc thạch đã được mài giũa xong, còn có một ít vật liệu phụ trợ, cuối cùng dùng xà thảo sau khi hòa tan thành linh dịch để vẽ mạch trận.
Cúi người nhặt trận bàn lên, Liễu Ngộ nghiêm túc đánh giá.
Hành Ngọc giải thích: "So với trận đồ thì trận bàn dễ dàng hơn, chỉ cần là người có chút nghiên cứu về trận pháp, thông qua nghiên cứu trận bàn, là có thể bày trận được."
"Đến lúc đó đem trận pháp khắc trên một loại trang sức như vòng tay hay vòng cổ, là có thể làm thành pháp bảo phòng ngự.
Ta đã tăng thêm phương thức tự hủy trên trận pháp, về sau nếu có người muốn cưỡng ép kiểm tra trận pháp, pháp bảo cũng sẽ trực tiếp tự hủy.
Điều này có thể hạn chế tối đa việc trận pháp truyền