Đương nhiên, bỏ trốn khỏi Hợp hoan Tông chính là chuyện cười.
Đệ tử nội môn nòng cốt nếu trốn đi sẽ bị tông môn phái người truy sát, loại sự tình lưu vong mệt mỏi này hay là thôi đi.
"Dù sao thời hạn nhiệm vụ là mười năm, cho nên nàng cũng không vội".
Hành Ngọc chậm rãi xoay người, ngự kiếm bay về Ninh Du phong.
Du Vân đang ngồi trong sân pha trà, dùng lá trà chính hắn tiện tay gieo xuống, cũng không phải chủng loại nổi danh gì.
Nhưng cho dù là loại trà bình thường, được tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chú tâm vun trồng bào chế, chắc chắn không phải là vật bình thường.
Hành Ngọc ngự kiếm bay về đỉnh núi, vốn là dự định tìm một chỗ ngủ, kết quả chóp mũi ngửi được một cổ trà hương sảng khoái.
Ninh Du phong chỉ có thầy trò hai người ở đây, trà này dĩ nhiên là do vị sư phụ tiện nghi của nàng pha.
Vừa mới nhận được nhiệm vụ nội môn, theo lý mà nói đệ tử là nàng cũng nên hướng sư phụ thỉnh an, thông báo luôn việc này.
Nàng quanh năm đều ở trong Hợp hoan Tông, trong tay cũng không dư dả gì, đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ khó khăn như vậy, về tình về lý sư phụ cũng nên ban cho nàng một ít bảo vật.
Nghĩ như vậy, Hành Ngọc đi thẳng tới sân của Du Vân.
"Sư phụ, đệ tử tới thỉnh an người".
Nàng ở ngoài cửa viện thi lễ một cái.
"Vào đi".
Thanh âm của Du Vân truyền tới.
Hành Ngọc đẩy cửa gỗ đi vào, lại thi lễ lần nữa.
Du Vân xua tay tùy ý, hắn giơ cổ tay lên, chỉ vào chiếc ghế trống đối diện: "Ngồi xuống đi, nếu muốn uống nước trà thì tự mình rót".
Thoáng nhấc lên ống tay áo, Hành Ngọc rót hơn phân nửa ly nước trà vào chén ngọc.
Bưng lên nhấp một ngụm, nước trà vào cổ họng, Hành Ngọc mới phát hiện vị của trà này cũng quá đắng rồi.
Nàng bình tĩnh nuốt xuống, sau mấy hơi thở, Hành Ngọc cảm nhận được một luồng hơi ấm nhàn nhạt từ kinh mạch của nàng truyền đến, thần trí cũng trở nên minh mẫn hơn.
"Trà này!".
Hành Ngọc mỉm cười, nhận xét: "Mùi vị thật kỳ lạ".
Nàng nghĩ nghĩ: "Sư phụ, những lá trà này người còn nhiều không? Có thể cho đệ tử một ít?"
Du Vân liếc xéo nàng một cái: "Không phải nói có mùi vị kì quái sao?"
Chẳng lẽ là nhìn trúng chỗ tốt của trà này sao?
Trà này uống vào có thể trợ giúp ngộ đạo, xem ra đồ đệ của hắn vẫn rất biết nhìn hàng.
Hành Ngọc thành khẩn nói: "Đệ tử không quá thích loại mùi vị này nhưng Hòa thượng hắn có thể sẽ thích".
Du Vân khóe miệng sảng khoái: "Được rồi, nhiệm vụ nội môn quan trọng, vi sư sẽ đưa ngươi một ít lá trà".
"Sư phụ, không phải người am hiểu luyện đan sao? Những cái đan dược bảo mệnh chữa thương người có không, người tùy tiện cho đệ tử mấy chục viên, ngộ nhỡ Hòa thượng hắn bị thương đệ tử có thể nhân cơ hội lấy lòng".
"Còn nữa, sư phụ người có cái pháp khí bảo mệnh nào không? Đệ tử có thể coi đó là lễ vật đưa cho hòa thượng.
Con cũng không muốn nhiều, khoảng mười mấy cái là tốt rồi".
Du Vân siết chặt chén trà trong tay.
"Đúng rồi sư phụ, linh thạch cũng nên cho con nhiều một chút.
Đệ tử cũng không cần nhiều, một hai ngàn khối linh thạch trung phẩm là được rồi.
Đệ tử mời Hòa thượng hắn ăn cơm, chi tiêu đều là phải lớn một chút, mỗi bữa cơm mà không tốn mấy khối linh thạch trung phẩm vậy chứng tỏ là đệ tử không hào phóng rồi".
"Còn thiếu món đồ gì nữa nhỉ, sư phụ.."
Du Vân mặt vô cảm.
Nghiệt đồ này của hắn luôn mồm luôn miệng vì nhiệm vụ, vì Hòa thượng..
Nói tới còn thật dễ nghe, nhưng đám lừa trọc Vô định Tông đi ra ngoài căn bản chỉ ăn cơm canh đạm bạc, một bữa cơm chỉ vài viên linh thạch hạ phẩm còn kêu đắt.
Những chỗ tốt này là lấy vì ai, vậy mà lại còn nhiều lời.
"Nghiệt đồ, ngươi tự mình lăn khỏi sân của ta, hay là ta trực tiếp ném ngươi ra ngoài?"
Hành Ngọc nhíu mày: "Sư phụ, giảm xuống một nửa cũng được, chúng ta có thể thương lượng lại một chút".
Du Vân vừa nhấc ống tay áo.
Hành Ngọc chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lần nữa thấy rõ được đồ vật trước mắt, nàng đã bị sư phụ đuổi về trong viện của chính mình.
"Người là Nguyên Anh hậu kỳ đấy, đối với đệ tử thân truyền duy nhất là ta còn không thể hào phóng một chút sao? Thật nhỏ mọn."
Hành Ngọc lẩm bẩm, bay thẳng tới cây ngô đồng trong viện, tiện tay hái được phiến lá ngậm trong miệng, nghiêng mình ngủ thiếp đi.
Với tu vi của Du Vân, tiếng Hành Ngọc lầm bầm vừa rồi rơi vào tai hắn không khác gì là nói chuyện lớn tiếng cả.
Hắn suýt nữa thì bị tức cười.
Nói hắn hẹp hòi?
Những năm này hắn tung hoành ở Thương Lan đại lục, trở thành tình nhân trong mộng trong tâm trí của vô số nữ tu, một trong những nguyên nhân đó chính là không tiếc vung tiền vì mỹ nhân.
Chẳng phải chỉ là mấy chục viên đan dược chữa thương, mười mấy cái pháp khí bảo mệnh, một hai ngàn khối linh thạch trung phẩm thôi sao?
Hắn không chỉ cho, còn cho nghiệt đồ này thêm mấy lần nữa.
Chờ Hành Ngọc tỉnh dậy, nàng liền thấy một cái nhẫn trữ vật đặt trên bàn đá trong viện.
Nhẫn trữ vật có hoa văn tinh mỹ, màu sắc đỏ sậm, nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Hành Ngọc trên mặt lộ vẻ kích động: "Chẳng lẽ là sư phụ.."
Nàng nghiêng mình từ trên cây nhảy thẳng xuống trước bàn đá, đưa tay cầm lấy nhẫn trữ vật, truyền thần thức vào trong.
Dùng thần thức, nàng có thể nhìn thấy hơn trăm bình đan dược cấp bậc không thấp chất đống ở góc, vài chục món pháp khí bảo mệnh cũng chất thành một đống, thậm chí còn có vài bộ áo cà sa tinh xảo.
Mà linh thạch trung phẩm như là không cần tiền đều xếp thành núi nhỏ, hơn nữa còn có một trăm khối linh thạch thượng phẩm.
Ngoại trừ những thứ này, còn có đủ các loại tài liệu trân quý.
Hành Ngọc rút khỏi thần thức, thần tình rung động: "Cái này cũng quá nhiều đi, chẳng trách sư phụ có thể trở thành người tình trong mộng của biết bao nữ tu.."
Ở viện cách vách, Du Vân nghe được Hành Ngọc cảm khái từ trong nội tâm, ung dung nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Nhìn xem, ánh mắt đồ đệ nhà hắn rốt cục có tiến bộ.
Hành Ngọc đeo nhẫn trữ vật trên tay, duỗi người nhìn sân viện sát vách, âm thầm thở dài.
Cuộc sống không dễ dàng gì, đành phải dựa vào việc lừa gạt sư phụ để kiếm chút tài nguyên vậy.
Sư phụ nàng thật là khờ khạo, nhất định là thường xuyên bị người lừa gạt.
So với việc bị những nữ nhân xấu xa gạt mất đồ vật của hắn, chi bằng để tên đồ đệ là nàng làm thịt thêm mấy lần nữa, dù sao thì phù sa không chảy ruộng ngoài mà.
Sau khi nghĩ thông suốt, hành Ngọc vui sướng đi vào thư phòng.
Thư phòng xem ra cũng không quá lớn, nhưng nơi hẻo lánh đó chất đống không ít điển tịch tâm đắc.
Nàng đã tới Thương Lan đại lục hơn một tháng, phần lớn thời gian đều dùng vào việc chữa thương, hiện tại vết thương trong kinh mạch đã được khôi phục, đây là thời điểm tốt để tìm hiểu rõ về đại lục này.
Hành Ngọc suy tư một lát, đầu tiên rút ra cuốn "Đại lục giản sử".
"Đại lục giản sử", tên như ý nghĩa, nói về những sự kiện lịch sử trong vạn năm nay của Thương Lan đại lục, được bát đại chính đạo môn phái cùng ngũ đại tà tông biên soạn thành, cứ mỗi ngàn năm sẽ được chỉnh sửa lại một lần.
Cuốn "Đại lục giản sử" trong tay nàng chính là phiên bản mới nhất vừa mới được chỉnh lý mười năm trước.
Hành Ngọc lật trang đầu tiên.
Chỉ thấy trên trang giấy hiện lên dòng chữ thiết họa ngân câu, ghi lại tám chữ: "Yêu ma hoành hành, chúng sinh giai khổ".
* * * Thiết họa/hoạch ngân câu: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
Ánh mắt nàng ngưng lại.
Yêu ma?
Tiếp tục lật xem, Hành Ngọc dần hiểu đây là đại lục tu tiên như thế nào.
Vạn năm trước, Thương lan đại lục đã từng trải qua một trận bạo kiếp kinh thiên, trong cơn đại nạn này có vô số tu sĩ kinh tài tuyệt diễm ngã xuống, chỉ còn lại một số Đại Năng kiến lập tông môn, thu nạp đệ tử.
Trải qua một vạn năm, Thương Lan đại lục đã từng bước khôi phục lại sự hưng thịnh.
Nhưng trận đại nạn kinh thiên năm đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hắc vụ có thể ăn mòn nhân tâm vẫn tồn tại trên thế gian.
Sau khi một người sinh ra tâm ma, hắc vụ có thể lợi dụng chỗ trống mà từ từ khống chế người này, biến hắn trở thành một xác chết biết đi, chỉ có Phật tu mới có thể độ hóa những người này.
Vì lẽ đó, phần lớn Phật tu nhập thế tu luyện, hành tẩu khắp thiên hạ truyền đạo, giảng giải Phật pháp.
Xem đến đây, Hành Ngọc mở phần ghi chép của "Vô định Tông" ra, tìm kiếm phần liên quan đến "Phật tử Liễu Ngộ".
* * *Phật tử Liễu Ngộ, phật cốt trời sinh, tâm như gương sáng, tu thành