Sau khi Liễu Ngộ cùng Liễu Niệm rời đi, dân chúng tụ tập trước cửa Lý phủ vì bọn họ cũng dần giải tán.
Không lâu sau, nơi này đã khôi phục lại sự tĩnh mịch, trước cửa Lý phủ treo đầy cờ trắng ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, cũng chỉ còn lại tiếng khóc trầm thấp nghẹn ngào của thê tử người thư sinh đã khuất.
Nước mưa làm ướt nhẹp vạt áo nàng, khí sắc trên mặt nàng so với đồ tang màu trắng trên người còn nhợt nhạt hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ khóc đến thở không ra hơi vậy.
Có tiếng bước chân từng bước vang lên, đến gần, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng.
Một bàn tay trắng nõn tinh tế cầm ô giấy dầu, che trên đầu nàng, giúp nàng ngăn cản những giọt mưa càng lúc càng lớn.
"Không đi vào sao?" Hành Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Cô vừa rời đi, thực chất là điều tra tình hình quanh đây, những cũng không phát hiện được cái gì.
Tà ma là kẻ địch chung của hai giới chính tà ở Tu chân giới, cô tới thế giới này đã mấy tháng, đây là lần đầu tiên gặp được tà ma, cho nên dĩ nhiên cô có ý định thâm nhập điều tra một phen.
Nữ nhân ngẩng lên khuôn mặt trắng thuần khiết, khí chất toàn thân dịu dàng, cho dù tiều tụy cũng khó che giấu được vẻ mỹ mạo động lòng người của nàng.
Trên người nàng không có một tia linh lực nào, là một người phàm bình thường.
"Đa tạ vị cô nương này, bất quá ta muốn ở chỗ này đưa phu quân ta thêm một đoạn đường nữa".
Ánh mắt Hành Ngọc rơi trên chiếc quan tài đóng chặt.
Nàng có thể cảm giác được một làn sương đen nhàn nhạt bao quanh quan tài.
Màn sương đen này chính là tà ma chi khí.
Nó đang lay động, đang kêu gào, giống như muốn khuếch đại những chấp niệm cùng dục vọng chân thật nhất trong lòng người.
Hành Ngọc nét mặt bình tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.
Đột nhiên, thần sắc nàng ngưng lại: "Quan tài trống rỗng?"
"Đúng vậy, nhưng mà phu quân đã từng nằm ở trong đó.
Đại sư nói ngày mưa không nên quấy nhiễu vong hồn, chỉ cần đem quan tài rời ra ngoài phủ là có thể đọc Vãng Sinh Chú siêu độ rồi".
Hành Ngọc gật đầu, xem ra nữ nhân này vẫn còn ý định tiếp tục quỳ gối trong mưa, cũng không muốn làm phiền người ta muốn đưa tiễn phu quân đoạn đường cuối cùng.
Ngay khi nàng quay người rời đi, Hành Ngọc chú ý tới đầu hẻm chẳng biết từ lúc nào nơi đó đã có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, ánh mắt hắn dừng trên người nữ nhân, vẻ mặt thương tâm.
Đột nhiên, phát hiện Hành Ngọc đang nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt khẽ biến, giả bộ dáng vẻ như vô ý đi ngang qua nơi này, vội vã rời đi trong mưa.
Hành Ngọc chăm chú nhìn đầu hẻm không một bóng người, dần dần rơi vào trầm tư.
Nam nhân kia giống như nhận thức Lý phu nhân?
- - -
Ra khỏi con hẻm nhỏ nơi Lý phủ tọa lạc, đi bộ vài bước đã đến một quán mì.
Trời đổ mưa, trong quán không có người đến, chỉ có lão phu thê chủ quán đang bận việc.
Hành Ngọc vào quán mì, thu lại ô giấy thuận tiện giũ ô, đem toàn bộ nước mưa phủi xuống.
"Vị tiên tử này muốn gọi gì không?" bà lão tóc hoa râm dẫn Hành Ngọc đến bàn khô ráo nhất, cười híp mắt hỏi.
Hành Ngọc thuận miệng nói: "Cho một bát mì hoành thánh, bỏ thêm nhiều mì".
"Được rồi, tiên tử đừng xem thường cửa tiệm nhỏ này của chúng ta, hoành thánh ở đây là tuyệt nhất, có không ít tu sĩ thường xuyên quay lại tiệm ăn đồ ăn đó".
Tiếp đón hai câu, bà lão liền đi qua giúp ông lão làm mì hoành thánh.
Động tác hai người nhanh nhẹn, không lâu sau Hành Ngọc ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Bát mì được đưa đến trước mặt Hành Ngọc, nàng rút ra một đôi đũa sạch sẽ.
Mỹ thực ở trước mặt, Hành Ngọc cũng không nôn nóng đi tra xét tình hình.
Ăn gần no rồi, Hành Ngọc mới đặt đũa xuống, nhìn về phía hai lão phu thê còn đang bận việc: "Lúc ta vừa tới đây, nhìn thấy trong ngõ hẻm bên cạnh tụ tập rất nhiều người, còn thoáng nghe được tiếng nữ nhân khóc lóc thảm thiết, là có chuyện gì xảy ra sao?"
Nhắc tới loại bát quái này, bà lão sôi nổi lên.
Lúc này, quán mì cũng không có những khách nhân khác, bà lão xoa xoa tay: "Chỗ tiên tử vừa nói hẳn là Lý phủ, đêm qua người thư sinh của Lý phủ kia bị tà ma giết, hắn vừa mới nghênh thú thê tử vào cửa chưa tới một năm, hai người tình cảm khăng khít, không ngờ được bây giờ lại xảy ra tai họa này".
Lão nhân gia đẩy đẩy cây củi trong bếp lò, lầm bầm nói: "Tình cảm khăng khít, đừng quên tiểu tử Triệu gia đó..".
Nói nói, ông lão ý thức được mình nói sai, vội vã ngậm miệng.
Tiểu tử Triệu gia?
Tức khắc, Hành Ngọc nghĩ đến nam nhân trẻ tuổi xuất hiện ở đầu hẻm lúc trước.
"Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì trong đó?"
Nhìn phu thê hai người không trả lời chuyện này, Hành Ngọc vốn dĩ muốn lấy linh thạch ra, nhưng đột nhiên nàng thay đổi chủ ý.
Hành Ngọc ho nhẹ hai tiếng: "Hai vị có điều không biết, ta tới đây hỏi thăm tình huống, thực ra là có liên quan đến vị đại sư Vô định Tông.
Các ngươi cũng biết, chuyện liên quan tới tà ma, người phật môn nhất định không thể ngồi yên mà không quan tâm đến.
Mặc dù ta không phải người trong Phật môn, nhưng là bạn cũ của vị đại sư kia, cho nên mới được hắn nhờ vả đi hỏi thăm tình hình trước".
Ở nơi có bầu không khí tin tưởng Phật giáo mạnh mẽ như vậy, đôi khi đưa lá cờ lớn Vô định Tông này ra, tác dụng so với linh thạch còn tốt hơn nhiều.
Vừa nghe lời này, sắc mặt lão phu thê liền buông lỏng.
Lão nhân gia đang định rủ rỉ nói, tầm mắt lướt qua bên ngoài, cao hứng hỏi: "Vị tiểu sư phụ này kính xin vào bên trong, không biết tiểu sư phụ muốn dùng gì?"
Hành Ngọc theo ánh mắt của lão nhân nhìn ra bên ngoài, phát hiện đứng ở ngoài quán mì là một tiểu hòa thượng mặc thanh sam.
Tiểu hòa thượng dầm mưa, ướt sũng cả nửa người, không ít nước mưa rơi xuống theo đường nét khuôn mặt hắn.
Nhưng ánh mắt hắn yên tĩnh, như thể cảm giác bị nước mưa xối cũng không làm hắn cảm thấy khó chịu.
Khi Hành Ngọc nhìn sang, Tiểu hòa thượng lặng lẽ dùng sức trừng nàng một cái.
Hành Ngọc mơ hồ.
Nhìn hai vị lão phu thê, Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực: "Hai vị thí chủ, tiểu tăng pháp hiệu Liễu Niệm, phụng mệnh sư huynh lại đây hỏi thăm tình hình Lý phủ".
"Này!" lão nhân gia nhìn Liễu Niệm một chút, lại nhìn Hành Ngọc một cái, có chút bối rối.
Đệ tử trẻ tuổi thế hệ này của Vô định Tông đều lót chữ "Liễu".
Nhìn tuổi của vị tiểu hòa thượng Liễu Niệm này, không thể nghi ngờ chắc chắn là sư đệ của Liễu Ngộ.
Hành Ngọc khó tránh khỏi bị phá đám, nàng mỉm cười một tiếng như vô cùng quen thuộc: "Liễu Niệm ngươi cũng tới rồi sao, mau mau vào đây ngồi tránh mưa.
Giữa trưa vừa theo Liễu Ngộ sư huynh niệm kinh Vãng Sinh chắc là đói bụng rồi, phiền chủ quán lấy cho hắn một bát mì."
Vừa nói, Hành Ngọc đi tới chỗ Liêu Niệm, duỗi tay kéo hắn vào bên trong.
Một tay đặt trên bả vai Liễu Niệm, linh lực tuôn ra, mạnh mẽ đè vị Tiểu hòa thượng đang trợn mắt há mồm ngồi xuống băng ghế.
"Vị thí chủ này!" Liễu Niệm chau mày.
Hành Ngọc truyền âm nói: "Ta và ngươi mục đích giống nhau, ta chỉ là mượn danh nghĩa Vô đinh Tông làm việc thôi, đừng quá để ý".
Liễu Niệm: "..."
Đúng lúc này, bà lão đã bưng bát mì đến đặt xuống trước mặt Liễu Niệm, rồi đứng cạnh bọn họ, giới thiệu tình huống người nhà Lý phủ.
Người bị tà ma giết chết là thư sinh trẻ tuổi tên Lý Gia.
Tổ tiên hắn từng có một tu sĩ Trúc cơ kỳ, vì vậy có thể ở trong thành trấn nhỏ này nắm giữ một tòa phủ đệ rất lớn.
Dựa vào một ít tài nguyên mà tổ tiên lưu lại, hắn tu luyện tới Luyện khí ba tầng, thường xuyên làm việc tốt giúp đỡ mọi người.
Người không có tư chất tốt như hắn, thực ra cũng chỉ lợi hại hơn phàm nhân một chút mà thôi, vì vậy hắn dốc phần lớn tinh lực vào việc đọc sách.
Lúc đến tuổi thích hợp thành thân, hắn vừa ý Mãn Tuyết Nhi, một nhà nghèo ở thành Bắc.
Mãn Tuyết Nhi gia cảnh bần hàn, nhưng nàng lớn lên lại có dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng giống hệt như tiểu thư khuê các, hàng xóm láng giềng thường xuyên cảm thán nàng đầu thai sai nhà rồi.
Trong nhà trọng nam khinh nữ, trên nàng còn có hai ca ca đã đến tuổi thành thân, nhưng gia đình cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở tiệc.
Để kiếm đủ tiền cho hai ca ca thành thân, khi Lý Gia đến cửa cầu cưới, cha mẹ Mãn gia đòi một khoản sính lễ kếch xù, liền trực tiếp quyết định hôn sự của Mãn Tuyết Nhi cùng Lý Gia.
"Tạo nghiệt mà".
Lão nhân không nhịn được cảm khái: "Mãn Tuyết Nhi này cùng tiểu tử Triệu gia đều là chúng ta nhìn hai đứa lớn lên, hai hài tử này từ tướng mạo đến tính cách đều rất hợp nhau, ai ngờ lại xảy ra sự tình này".
Hôn sự đã định, Mãn Tuyết Nhi chỉ có thể gạt lệ gả vào Lý phủ.
Cũng may Lý Gia đối xử với Mãn Tuyết Nhi không tệ, chỉ là Triệu Phàm vẫn không thể nào quên đi Mãn Tuyết Nhi, ngoài việc lên núi săn thú kiếm tiền ra, còn lại đều quanh quẩn gần Lý phủ.
"Thật ra thì..".
Lão nhân chần chừ, hắn liếc nhìn Tiểu hòa thượng Liễu Niệm: "Tất cả mọi người cảm thấy