- Mỹ nữ , cần đi nhờ sao?
Một tên nam tử đứng chắn trước mặt Lý Minh Nguyệt , cánh tay chỉ đỗ ở mặt đường một chiếc màu đen Mercedes.
Khuôn lộ ra một nụ cười thân thiện nói.
- Không cần.
Lý Minh Nguyệt đang đợi Hạo Thiên đi lấy xe , không nghĩ tới một người nam nhân chắn ở trước mặt mình.
Nói cho nàng đi nhờ xe gì đó.
Lúc đầu Nàng còn tưởng rằng là Hạo Thiên đâu , kết quả lại không phải.
- Mỹ nữ , kết bạn xin webchat nói chuyện được chứ ?
Nam thanh niên lấy ra điện thoại , trên mặt duy trì nét mỉm cười hỏi.
- Thật xin lỗi , ta không có webchat.
Lý Minh Nguyệt không thèm nhìn thoáng qua đối phương chút nào.
Cúi đầu xuống nghịch điện thoại.
- Mỹ nữ , muộn như vậy rồi , muốn hay không đi ăn một chút , ta biết rõ một chỗ ăn rất ngon , ta mời khách
Nam thanh niên đứng ở nàng bên người , cảm thấy được trên người nàng mê người hương thơm.
Khiến hắn yêu thích không thôi , hai mắt nhìn nàng cũng càng thêm say đắm.
Đối với người thanh niên lời mời , Lý Minh Nguyệt cũng không có trả lời.
Nàng chỉ khẽ bước sang bên cạnh một bước , kéo dài khoảng cách với hắn.
Thật lòng mà nói , trên người người thanh niên này nồng nặc mùi nước hoa làm nàng có chút khó chịu.
Ân , vẫn là Hạo Thiên mùi thoải mái nhất.
Lý Minh Nguyệt trong lòng thầm nghĩ.
Trong lúc bất tri bất giác , nàng đã đem người khác so sánh với Hạo Thiên.
Kết quả thì vẫn là Hạo Thiên tốt hơn.
Lúc này Rầm Rầm tiếng động cơ vang lên , một chiếc Lamborghini màu trắng dừng lại ở trước mặt nàng.
Cửa xe từ từ mở ra , Hạo Thiên từ bên trong bước ra.
Hắn đi tới trước mặt nàng , nhìn nhìn bên cạnh người thanh niên , hỏi :
- Minh Nguyệt , Vị này là ?
- Ta ...!ta là hỏi đường , quấy rầy rồi.
Không đợi nàng trả lời , bên cạnh người thanh niên
luống cuống gãi đầu , sau đó hướng về phía trước vài mét chiếc Mercedes đi tới , mở cửa xe , rời đi.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt , đi thôi.
Hạo Thiên kéo ra cửa xe , mỉm cười nói.
- Ân ...!
Lý Minh Nguyệt gật đầu một cái , sau đó ngồi vào bên trong.
----------++++++----------++++++++-------------
Đường Liêu Ninh số nhà 38.
Tắm rửa xong xuôi Hạo Thiên trên người mặc một bộ đồ ngủ , hướng tới Lý Minh Nguyệt phòng ngủ đi tới.
Cộc Cộc Cộc
- Vào đi.
Lý Minh Nguyệt thanh âm từ trong phòng vang ra.
Hạo Thiên mở cửa bước vào , liếc mắt thấy nàng đang nằm trên giường đọc sách.
Trên người mặc một bộ đồ ngủ in đầy hình con mèo nhỏ.
- Hạo Thiên ngươi còn chưa ngủ ?
Lý Minh Nguyệt gập quyển sách trên tay lại , nhìn Hạo Thiên , hỏi.
- Ta hiện tại liền ngủ.
Hạo Thiên khẽ cười nói.
Sau đó nhanh chóng đi tới nằm xuống giường.
- Ngươi định ngủ ở đây ? Đây là ta phòng.
Lý Minh Nguyệt từ trên giường bật dậy , nhìn thoải mái nằm trên giường mình Hạo Thiên nói.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt , mau đi ngủ.
Mai còn đi học.
- Ta qua phòng khác ngủ.
Nàng xoay người dự định đi ra khỏi phòng.
- Dừng.
Lại gần chỗ ta.
Hạo Thiên nằm trên giường , nghiêm mặt nhìn nàng.
Đợi khi nàng lại gần , hắn đưa tay kéo nàng xuống giường , ôm chặt lấy , thầm thì nói :
- Ngoan.
Đi ngủ.
Lý Minh Nguyệt bị hắn ôm chặt lấy , khuôn mặt nàng thoáng chốc đỏ lên , tim đập cũng vù vù gia tốc.
Nàng thoáng dãy dụa một chút , nhưng bên tai truyền đến thanh âm khiến nàng nằm im bất động , không dám nhúc nhích.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt , nếu như còn động đậy , đừng trách ta ngay tại chỗ xử lý ngươi.
Có lẽ bởi vì đã muộn cùng mệt mỏi nguyên nhân , nàng rất nhanh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
---------++++++++--------------+++++++---------------
Reng Reng Reng Reng ....!
Hạo Thiên với tay tắt đi đồng hồ báo thức.
Nhìn đang ôm mình ngon lành ngủ Lý Minh Nguyệt , hắn mỉm cười , khẽ gọi :
- Tiểu Nguyệt Nguyệt , dậy đi học.
Liên tục gọi ba bốn câu sau đó , Lý Minh Nguyệt mới tỉnh lại.
Nàng chậm rãi mở mắt , sau đó " Aaaaaaaa ....!" Hét lên.
- Im miệng.
Mới sáng ra.
Hạo Thiên vừa nói vừa đưa tay che kín lỗ tai mình.
Thật lớn tiếng hét làm hắn cảm thấy màng tai như muốn thủng.
Lý Minh Nguyệt ngồi bật dậy , sau đó hai tay nắm chặt lấy màu trắng chăn mỏng , che ở trước ngực mình.
Thấy cảnh này Hạo Thiên bật cười , nhìn nàng nói :
- Ta lạy ngươi.
Cả đêm ngươi ôm lấy ta ngủ , hiện giờ cánh tay ta còn đau nhức đâu.
Không có làm gì ngươi mà ngươi hét cái gì hét.
Lại còn học theo phim ảnh che che cái gì.
Còn không mau dậy chuẩn bị đi học , sắp muộn rồi.
Nói xong cũng đứng dậy trở về phòng mình.
Mười phút sau.
- Còn không lên xe ?
Hạo Thiên ngồi trên ghế lái nhìn đứng ở bên ngoài xe Lý Minh Nguyệt nói.
- Ngươi đi trước.
Ta tự mình gọi xe.
Nàng lắc lắc đầu nói.
- Ta nói lên xe.
Bởi vì không muốn bị người chú ý cho nên Hạo Thiên dừng xe trước cổng trường , lựa chọn ở bên ngoài gửi xe.
Sinh viên đi Lamborghini loại này xe thể thao đi học , có thể gây oanh động không nhỏ.
- Ta nói có người nào làm giúp việc như ngươi.
Đi học có xe đưa đón.
Chỉ khổ ta , bị xem như gối bông ôm ngủ không nói , sáng ra chưa kịp ăn gì đã phải đưa ngươi đi học.
Hạo Thiên nhìn đi bên cạnh mình , đầu đội chính mình mũ lưỡi trai đang không ngừng vụng trộm liếc xung quanh Lý Minh Nguyệt nói.
Hai người mặc dù học cùng trường nhưng khác chuyên khoa , cho nên rất nhanh tách ra mỗi người đi một hướng.
Hạo Thiên cùng Lý Minh Nguyệt tách ra được vài phút , hắn phát hiện phía trước tụ tập rất nhiều người.
Mọi người vẻ mặt hưng phấn , ồn ào nghị luận không thôi.
Đột nhiên , có người hướng hắn