Thành đô trường cao đẳng thư viện.
Thư viện bên trong không gian rộng lớn vô cùng.
Thư viện im ắng không tiếng động , thỉnh thoảng có người từ trên giá sách lấy xuống bộ sách mở xem.
Hạo Thiên vào cửa , ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Nhìn đến cái kia quen thuộc thân ảnh , hắn nhãn tình sáng lên , khóe miệng khẽ nhếch lên , nhanh hướng về phía bên nàng đi đến.
An tĩnh trong thư viện , đột nhiên vang lên một cái thanh âm mang ngữ khí chọc ghẹo :
- Mỹ nữ , ước sao ?
Người chung quanh đều kinh ngạc nhìn phát ra thanh âm nam nhân.
Trong lòng người nhiều đã bắt đầu tưởng tượng thấy người này bị hoa hậu thư viện Diệp Hồng Ngư tức giận răn dạy cảnh tượng.
Bốn phía nhỏ nhẹ thanh âm nghị luận cũng vang lên.
- Lại là một cái con cóc muốn ăn thịt thiên nga , làm sao lại có nhiều như vậy không có tự mình hiểu rõ nam nhân đâu ?
- Nhìn hắn dáng vẻ là muốn theo đuổi Diệp Hồng Ngư đâu.
Haha ...!
- Khoan hãy nói , tiểu tử này trời nóng như vậy còn muốn đeo khẩu trang.
Các ngươi nói hắn có phải hay không đầu óc có vấn đề ?
- Ta nghĩ hắn là quá xấu , không có mặt mũi gặp người.
Haha ....!
- Ngươi nói cứ như đẹp trai thì theo đuổi được nàng ? Xin nhờ , soái khí hay không ở Diệp Hồng Ngư trước mặt một chút tác dụng cũng không có.
Bởi vì nàng đối tất cả nam nhân đều là vô cùng chán ghét , cự xa ngàn dặm ở ngoài bộ dạng.
- Như vậy lạnh lùng ?
- Đúng vậy nha huynh đệ.
- Haizzz ...! thật không biết ai mới có thể hái xuống này một đóa hoa tươi.
Thư viện tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Hạo Thiên , muốn xem hắn như thế nào xấu mặt.
Kế tiếp làm cho mọi người kinh ngạc chuyện tình xảy ra.
Chỉ thấy đang an tĩnh ngồi đọc sách Diệp Hồng Ngư ngẩng đầu lên.
Nhíu mày nhìn về trước mặt người.
Nàng biểu tình lạnh nhạt vô cùng.
Chỉ là ở nàng trong ánh mắt lại có chút phẫn nộ , tức giận , chán ghét.
Bất quá khi nhìn thấy người trước mặt là ai sau , Diệp Hồng Ngư nguyên bản trên mặt thần sắc tức giận trong khoảnh khắc biến mất.
Lại xác định thêm một lần nữa , sau đó ánh mắt nàng dần dần ướt át , nhưng là rất nhanh trong mắt vui sướng dần dần hiện lên.
Diệp Hồng Ngư khuôn mặt mang theo nước mắt cùng ý cười chăm chú nhìn trước mặt mình người nam nhân.
Nàng xinh đẹp khuôn mặt tản mát ra vô hạn mị lực , khiến toàn bộ nam nhân trong thư viện không khỏi ngây ngẩn nhìn theo.
Không chỉ là nam nhân , thậm chí cả nữ nhân cũng không khỏi nhìn nhiều chốc lát.
( Đoạn này quá trớn ạ.
Vãi đẹp ....!Đẹp thế thì đẹp quá.
Ân ...!Mà đây là trong Hạo Thiên ánh nhìn.
Thường nói ở trong người tình ánh mắt thì ngươi chính là Tây Thi .)
Diệp Hồng Ngư kế tiếp hành động lại khiến cho trong thư viện nam nhân bổ nhào ra đất.
Đầu óc bùng bùng nổ tung , không biết mình đang thấy cái gì ?
Chỉ thấy Diệp Hồng Ngư nhào tới ôm lấy nam nhân , vừa khóc vừa vười nói :
- Ngươi người xấu này , đã lâu cũng chưa đến tìm người ta rồi , ta nghĩ đến ngươi đã đem nhân gia quên đâu!
Diệp Hồng Ngư trên mặt nước mắt càng ngày càng nhiều, tự mình lẩm bẩm :
- Thật là xấu chết rồi.
Tuy rằng xung quanh người nghe không rõ nàng nói gì , nhưng là loại này thân mật tư thế đủ để cho tất cả nam nhân ghen tỵ.
Nữ nhân thì lại là có chút hả hê nhìn các nam nhân.
Cho các ngươi ngày ngày đến thư viện xem nữ thần , ngày ngày ca tụng nàng mỹ hảo ....!
- Hồng Ngư , ta cũng không phải là cùng ngươi giống nhau , phải đi học a.
Hạo Thiên không thèm để ý tới ánh mắt mang sát khí của những nam nhân xung quanh , hắn đưa tay vuốt ve nàng mái tóc , cười cười nói :
- Ngươi xem ta không phải là có rảnh rỗi liền tới tìm ngươi.
Diệp Hồng Ngư mạnh mẽ mà ôm chặt lấy Hạo Thiên , giống như là phát tiết trong lòng bất mãn vậy.
Nàng giường như đã quên mất bản thân cùng hắn chỉ là bao dưỡng quan hệ.
Ngược lại là cảm thấy hai người giống như người yêu cảm giác.
Hạo Thiên ánh mắt chăm chú nhìn nàng gương mặt xinh đẹp.
Có lẽ bởi vì vừa khóc nguyên cớ , nàng hai mắt đỏ bừng , khiến người khác không khỏi có xúc động ôm ấp lấy nàng mà yêu thương , che chở.
Đưa tay nhẹ nhàng lau đi trên mặt nàng nước mắt , cười nói :
- Đi.
- Ngươi muốn đi đâu ?
- Hồng Ngư , ngươi định cứ ở chỗ này cùng ta biểu diễn phim tình cảm ?