- Rốt cuộc là có nên gọi hay không đây ...!
Buổi tối , trong một căn hộ chung cư cao cấp , một cái nữ nhân xinh đẹp nằm lăn lộn trên giường , trên tay nàng cầm điện thoại di động , bộ dạng muốn gọi lại không dám ý tứ.
- Không phải chỉ là gọi điện thoại thôi sao , có gì phải suy nghĩ.
Nữ nhân lăn lộn vùng vẫy thêm vài lần trên giường , sau đó giống như làm ra quyết định , bấm trên điện thoại một dãy số.
Điện thoại rất nhanh liền kết nối , bên kia truyền đến một thanh âm nam nhân cùng câu hỏi ai vậy.
Nữ nhân hơi sững sờ một cái , nàng trầm mặc một chút rồi nói :
- Ta là Trần Ngọc Ánh !
Tút.
.
.
Tút ...!Tút ....!
Trần Ngọc Ánh há hốc mồm , nàng mới chỉ nói ra tên của mình , đầu bên kia người thế mà trực tiếp cúp điện thoại! ! !
Nàng có chút không có kịp phản ứng , trên tay điện thoại cũng không có muốn buông xuống ý tứ.
Đây là nàng lần đầu tiên trong đời bị người như vậy cúp điện thoại !
- Khốn nạn ...!
...........!
Hạo Thiên đặt điện thoại xuống bàn , vẻ mặt buồn bực.
Minh tinh cô nàng này còn như vậy dây dưa ta ? Hơn nữa còn biết ta số điện thoại.
Nghĩ nghĩ , hắn lại cầm lấy điện thoại , dứt khoát cho nàng vào danh sách đen.
Minh tinh a , là rất khó dây dưa , rất là rắc một loại người.
Hắn cũng không có muốn dính líu với những người này.
Nói thế nào đây.
Phiền phức.
Chính là hắn sợ phiền phức.
..................................!
- Uy , bảo bối.
Muộn như vậy còn chưa ngủ a ?
Nằm trên giường , Hạo Thiên liếc nhìn đồng hồ hỏi.
Hiện tại đã là gần mười hai giờ khuya , Lý Minh Nguyệt vẫn call video cho hắn.
- Thân ái , người ta không ngủ được.
Điện thoại truyền ra Lý Minh Nguyệt thanh âm ảo não.
Mặc dù hai người là call video nhưng Hạo Thiên không thể nhìn thấy nàng khuôn mặt hay gì cả.
Chỉ nhìn thấy một màu đen thùi lùi màn hình.
Ân ...!Có lẽ nàng không tiện mở đèn ...!
Hạo Thiên cười cười hỏi :
- Làm sao không ngủ được rồi ? Nhớ ta ?
- Người ta chính là nhớ ngươi.
Lý Minh Nguyệt cũng không chối bỏ , nàng thẳng thắn thừa nhận luôn.
Thật ra giữa hai người bọn họ với nhau , cũng đã sớm không ngại ngùng gì về mặt thể hiện tình cảm.
- Nhớ ta hay là nhớ cái kia ....!
- Đều nhớ.
Không có ngươi ôm ta ngủ không được.
- Bảo bối ngươi là nhớ trên người ta mùi vị đi.
- Ân ...!
Hạo Thiên cười nói.
Hắn đã sớm phát hiện Lý Minh Nguyệt nàng giống như đặc biệt yêu thích hắn mùi cơ thể.
Ân ...!Này thật ra cũng không có gì kỳ lạ.
Hiện tại ngoài xã hội có người ưa thích ngửi mùi người khác , có người ưa thích xem phim kinh dị đêm khuya.
Lại có người ưa thích tất chân đùi đẹp , có người thích mùi rắm của người yêu ....!Còn rất nhiều những thứ đặc biệt biến thái hơn nữa.
Để So sánh mà nói , Lý Minh Nguyệt ưa thích hắn mùi cơ thể cũng không phải là rất kinh khủng gì.
- Hôm nay về quê rồi chơi có vui không ?
- Thiếu ngươi cho lên không có vui lắm á.
- Không biết có phải thật không.
Ta là nghi ngờ bảo bối ngươi chơi quên trời đất luôn nha.
Haizz ....!Ta một mình ở chỗ này , lạnh lẽo quá a ....!
- ....!
Hai người cứ như vậy trò chuyện với nhau , không biết qua bao lâu thì đầu bên kia Lý Minh Nguyệt đã không còn phát ra thanh âm gì.
Có lẽ nàng ngủ quên lúc nào không hay.
Nhẹ giọng xác nhận lại một chút , vẫn không nghe thấy nàng thanh âm , Hạo Thiên mới kết thúc cuộc gọi.
Hơn hai giờ đồng hồ , đây là thời gian của lần video call đầu