- Uy ...!Ngươi buổi tối có hay không muốn cùng đi phố đi bộ dạo chơi ?
Điện thoại truyền ra Lâm Vũ Tình thanh âm.
- Không đi.
Hạo Thiên suy nghĩ trong phút chốc sau đó liền lắc đầu trả lời.
- Ngươi bận rộn ?
- Không phải.
Hạo Thiên là chán không muốn đi.
Hai ngày gần đây hắn cùng Lâm Vũ Tình chuyên môn hẹn gặp ở phố đi bộ.
Mặc dù cùng mỹ cùng đi , nhưng hắn vẫn là cảm thấy buồn chán , không có gì chơi vui.
- Ngươi thanh âm làm sao lại kỳ quái như vậy ?
Điện thoại tiếp tục truyền ra Lâm Vũ Tình câu hỏi.
- Ta sắp đói chết rồi , có thể thanh âm không kỳ quái sao ?
Hạo Thiên cười cười nói.
Kỳ thực hắn thanh âm là do người vừa ngủ dậy , có chút không tỉnh táo cùng ngái ngủ.
Từ khi nghỉ hè tới giờ , hắn sinh hoạt có chút mất trật tự.
Ngủ nướng số lần cũng rất nhiều.
- Như vậy cùng đi ăn trưa thế nào ?
- Ngươi mời khách ?
- Ta mời khách ?
- Ân ...!
- Nha ....!Ngươi có phải hay không có nam nhân phong độ a ...!
- Đối với ta mà nói , nam nhân phong độ thành lập ở có tiền điều kiện.
Thật không may ...!Ta hết tiền.
- ...!
- Ngươi ở đâu ?
- Ở nhà a.
- Ra ngoài , đi ăn.
- Tốt.
Chỗ hôm trước gặp.
Ngắt điện thoại , Hạo Thiên vui vẻ bò dậy.
Ăn mỹ nữ mời cơm cảm giác , hắn cuối cùng cũng sắp được trải nghiệm.
................!
Ngã ba đường cách Hạo Thiên nhà ở khoảng một trăm mét.
Một cỗ đỏ rực Ferrari dừng lại ở ven đường.
Qua cửa sổ xe , Lâm Vũ Tình ánh mắt đảo quanh bốn phía tìm kiếm Hạo Thiên bóng dáng.
- Cái này hỗn đản.
Chỉ thấy ở một chỗ tụ tập toàn người già bên đường , Hạo Thiên giống như đang cùng người già đánh cờ.
Cười nói rất vui vẻ.
Lâm Vũ Tình từ trên xe đi xuống , mở ra dù che nắng , hướng về phía hắn đi tới.
Chưa tới gần , nàng đã nghe thấy đám người sôi nổi thảo luận ....!Phải nói là chê bai .....!Cùng những tiếng cười thoải mái.
- Uy tiểu tử , dạy ngươi lâu như vậy thế nào một chút tiến bộ cũng không có a ?
- Lão đầu , ngươi im miệng.
- Tiểu tử , vốn nghĩ với ngươi tư duy kém cỏi , nhưng chúng ta bốn cái lão đầu hợp lực dạy dỗ vẫn có thể thành tài.
Chỉ là không nghĩ tới , lâu như vậy dạy dỗ đâu vẫn vào đó a.
- Hahaaa ....!
- Các ngươi mấy cái già mà không đứng đắn , không có tiết tháo.
Cho ta chờ , một ngày nào đó ta sẽ đem các ngươi từng cái đánh xuống.
- Tiểu tử , chỉ bằng ngươi ?
Haha ....!
Hạo Thiên bực bội đến nghiến răng.
Hắn cùng mấy cái lão già ở chỗ này chơi cờ cũng đã được vài ngày.
Vốn dĩ hắn là không biết chơi , nhưng qua vài lần đám lão già này dạy dỗ , hắn cũng đã có chút hiểu rõ.
Vốn nghĩ lấy hắn tư chất thông minh , chẳng mấy chốc sẽ trò giỏi hơn thầy.
Nhưng không nghĩ tới lần nào cũng thua ở thời khắc mấu chốt.
Chỉ thua thôi thì không sao , nhưng sau đó còn bị mấy lão chế nhạo một phen.
Thật sự là ...!
- Tiểu tử , chơi tiếp a ?
- Hôm nay không chơi nữa.
Mấy lão đầu , hẹn ngày tái chiến a.
- Tiểu tử , nhanh chóng khổ luyện thành tài a.
- Ha ...!ha ....!
- Hừ ...!Các ngươi chờ.
Bỏ lại một câu ngoan thoại , sau đó Hạo Thiên liền vui vẻ xoay người rời đi.
Kỳ thực cùng mấy cái lão đầu đánh cũng rất vui vẻ.
Ngoại trừ thi thoảng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Ừm ...!Ngươi tới khi nào a.
Vừa xoay người hắn liền thấy Lâm Vũ Tình đứng ở trước mặt.
- Không nghĩ tới đại soái ca cũng có ngày bị người đả kích a.
Lâm Vũ Tình cũng không có trả lời , mà là cười trêu ghẹo nói.
- Thật ra là ta nhường bọn họ.
Ân...!Kính trên nhường dưới.
- Ha hả ....!
Da mặt dày.
Lâm Vũ Tình ta thật sự bội phục.
- Chúng ta đi đâu ăn ? Nói trước là ngươi mời khách , lát sau ngươi cũng không thể chơi xấu.
Hạo Thiên liếc liếc nàng nói.
Lâm Vũ Tình khuôn mặt nhanh đen lại.
Đây dù sao cũng là nàng vừa đáp ứng hắn , nàng sao có thể nuốt lời nha.
- Đi ....!Hôm nay cho ngươi ăn cái đủ.
Nói nói liền vung lên cánh tay.
Một bộ hào khí vô cùng.
- Kia liền đi a.
Cuối cùng cũng có một bữa ăn no a.
Không có tiền thật khổ ....!
Không có tiền ? Ngươi nói ngươi không có tiền ? Cưỡi Lamborghini người sẽ không có tiền ? Ngươi đùa ta chơi đâu.
Khinh bỉ liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái , Lâm Vũ Tình liền nhanh chân đi đến xe của mình vị trí.
Ở phía sau Hạo Thiên hắc hắc cười.
Hắn ngày hôm nay là quyết định đi ăn chực bạch phú mỹ một ngày.
................!
- Vũ Tình , ngươi nhìn ta như vậy, ta có chút sợ.
Hạo Thiên vẻ mặt sợ hãi , hai tay thì che chắn ở trước ngực.
Một bộ đề phòng tâm thái.
Này nhưng để Lâm Vũ Tình dở khóc dở cười.
- Trước kia ta làm sao không có phát hiện ngươi như thế có năng khiếu diễn kịch.
Hạo Thiên thu hồi lại trêu đùa cợt nhả dáng vẻ.
Hắn nhếch miệng nhìn nàng , nói :
- Ngươi đối với ta chuyện không biết còn rất nhiều đâu.
Lâm Vũ Tình ngẩn ngơ.
Gia hỏa này hiện tại cùng một phút trước cho người ta cảm giác giống biến thành khác một người.
Khuôn mặt biểu cảm không nói , ngay cả trên người khí